Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 927 - Chương 926: Không Trung Lãng Mạn (2)

Chưa xác định
Chương 926: Không trung lãng mạn (2)

Cái hôn này kéo dài khoảng chừng ba mươi giây.

Đối với Thu Đồng, nụ hôn này dài đằng đẳng.

Rời môi.

Thân thể Thu Đồng nghiêng ngả, thiếu chút nữa đã đứng không vững. Hạ Chí thuận tay ôm lấy nàng, ngồi chung xuống.

Thu Đồng tựa trên người Hạ Chí, giờ khắc này, trái tim nàng đập rất nhanh, nhanh tới mức khiến nàng cảm thấy không chịu nổi. Mà gương mặt của nàng cũng đang nóng hôi hổi. Gương mặt tuyệt mỹ của nàng hệt như đóa hoa hồng nàng đang ôm, đỏ hồng, cũng khiến nàng có vẻ càng thêm kiều diễm ướt át.

"Tên hỗn đản này lại đánh lén ta" Trong đầu Thu Đồng nghĩ như vậy, nhưng hiện tại nàng chỉ có thể xấu hổ mắng Hạ Chí, bởi vì tuy lần này nàng vẫn bị động, nhưng cuối cùng nàng lại có thể đáp lại hắn!

Đây cũng không phải lần đầu tiên hai người hôn môi, nhưng đối với Thu Đồng, dường như lần này mới là nụ hôn đầu tiên chân chính.

"A..." Tiếng hoan hô lại truyền đến, đánh thức Thu Đồng từ trong trạng thái đần độn ngơ ngác. Nàng vô thức quét mắt nhìn bốn phía, lại phát hiện lần này tất cả mọi người đều đang nhìn sân bóng.

Trưởng trung học phổ thông Minh Nhật lại một lần nữa dẫn bóng, mà giờ khắc này, điểm số trên sân đã là 3: 10. Nhưng càng khiến mọi người ngạc nhiên là trận thi đấu lần này cũng không giống tước kia, thật ra ba quả này cũng không phải do Mạc Ngữ ghi bàn.

Sau khi Mạc Ngữ lên sân chỉ hoàn thành hai lần trợ công, mà bản thân nàng lại không tự sút cầu môn. Nàng liên tục hai lần dẫn bóng tới sát biên giới vùng cấm, sau đó một đá chuyền bóng chuẩn xác, hoàn thành trợ công.

"Mạc Ngữ đang để mọi người tìm cảm giác dẫn bóng sao?"

"Hẳn là vậy, có người nói vào trận chung kết, Mạc Ngữ sẽ không lên sân"

"Nói như vậy, ngược lại cũng nên rèn luyện những người khác một chút."

Một số người bắt đầu suy đoán nguyên nhân Mạc Ngữ phải làm như thế. Kế tiếp, Mạc Ngữ cũng vẫn chỉ luôn tiến hành trợ công, cũng không trực tiếp sút cầu môn.

Cứ việc trường trung học phổ thông Minh Nhật vẫn đang bị dẫn trước, nhưng thật ra thế cục đã hoàn toàn nghịch chuyển.

Trường trung học phổ thông Minh Nhật tràn đầy ý chí chiến đấu, mà lúc này, Thanh Cảng Nhất Trung lại hoàn toàn không còn ý chí chiến đấu. Hiện tại tình thế đảo ngược, là trường trung học phổ thông Minh Nhật đang áp đảo trên nửa sân của đối phương, điên cuồng công kích.

"Honey, chúng ta cần phải đi" Lúc này Hạ Chí lại nói với Thu Đồng.

"A? Đi đâu? Trận đấu còn chưa kết thúc đâu." Thu Đồng nhất thời không kịp phản ứng.

"Trận đấu này chắc chắn chúng ta sẽ thắng, ta đưa ngươi lên trời đi dạo lần nữa. Trước đó chúng ta từng bay trên biển, lần này chúng ta lại bay trong thành phố một hồi đi" Hạ Chí cười xán lạn: "Ngươi xem, máy bay trực thăng còn đang bay phía trên."

Thu Đồng không tự chủ được ngẩng đầu liếc nhìn, phát hiện đúng là máy bay trực thăng đang bay phía trên thật. Chẳng qua lúc này, máy bay đã sớm rút sợi dây ban nãy trở về, nhưng rất nhanh, trên máy bay lại ném một vật xuống.

Khi vật này xuống tới, Thu Đồng lại cảm thấy cạn lời, dường như đây là một chiếc võng?

Nhìn kỹ, nó cũng chẳng phải giường mà càng giống với một căn nhà nhỏ giữa không trung. Trong nhà có một cái bàn nhỏ, còn có một tấm sofa, trên bàn dường như còn có đồ vật gì đó.

^sum "Đồng Đồng, chúng ta đi thôi." Hạ Chí ôm Thu Đồng đứng lên, sau đó dường như hắn chỉ bước ra một bước, cả người đã lên tới căn phòng giữa không trung.

"Oa... Không ít người lại chú ý tới bên này, vừa chụp ảnh vừa phát ra tiếng hô sợ hãi thán phục.

"Hạ lão sư tán gái cũng quá sáng tạo... ' Có người đang tỏ về ngưỡng mộ.

"Thật lãng mạn." Phi Yến hơi hâm mộ.

"Lão bà, ta có chút sợ độ cao." Trương Thành Hùng ở bên cạnh bày ra vẻ mặt đau khổ, hiển nhiên hắn muốn nói cho Phi Yến, sự lãng mạn này hắn không cách nào chơi.

Rất nhanh máy bay trực thăng đã rời xa bầu trời sân bóng. Trên sân, trận bóng vẫn đang tiếp tục, nhưng đối với Hạ Chí và Thu Đồng, dường như trận bóng này cũng không quan trọng.

Nhìn hoa tươi trong ngực, lại nhìn rượu vang trên bàn trước mặt, trong lòng Thu Đồng bắt đầu nảy sinh cảm giác ngọt ngào nhẹ nhàng. Tuy đang bay trên không trung nhưng nàng lại cảm thấy ổn định dị thường. Mà vì có Hạ Chí bên cạnh, trên thực tế, Thu Đồng tuyệt không cảm thấy sợ hãi.

Thu Đồng đã từng ngồi trên máy bay ngắm nhìn thành thị bên dưới, cũng từng theo Hạ Chí ngồi trên máy bay ngắm nhìn biển rộng. Nhưng hiện tại, khi bao quát tình cảnh phía dưới, nàng vẫn cảm thấy có chút khác lạ. Có điều đối với nàng, thật ra chuyện này cũng không quan trọng, mấu chốt là trong nội tâm nàng rất thích ở chung một chỗ với Hạ Chí như vậy.

Rượu vang trên bàn đã được mở ra, Thu Đồng chủ động rót hai nửa ly, một ly đưa cho Hạ Chí, một ly tự cầm. Nàng cũng không nói chuyện với Hạ Chí, chỉ tự mình khẽ nhấm một hớp.

"Trong khoảng thời gian này có phải ngươi rất bận không?" Rốt cục Thu Đồng cũng mở miệng hỏi. Thật ra nàng có thể mơ hồ cảm giác được Hạ Chí còn rất nhiều chuyện phải làm, nhưng rốt cuộc là chuyện gì, hết thảy nàng đều không biết.

"Ừm, honey, mấy ngày nay ta rất bận. ' Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng: "Chẳng qua, cho dù ta có bận tới cố nào cũng sẽ tới với Đồng Đồng ngươi."

Dừng một chút, Hạ Chí còn nói thêm: "Đồng Đồng, nếu như ta thực sự bận tới mức không có thời gian ở bên cạnh ngươi, ta sẽ xin nghỉ phép trước với ngươi."

"Vì sao ta cảm thấy hiện tại ngươi đã muốn xin nghỉ với ta?" Thu Đồng hơi nhíu mày.

"Ừm, honey, trong khoảng thời gian này sợ rằng ta không có thời gian ăn cơm với ngươi, cũng không có thời gian ngủ với ngươi..."

Hạ Chí cười hì hì nói.

Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí, gia hỏa này lại đang đùa giỡn lưu manh.

"Đồng Đồng, ta cần phải rời đi một thời gian ngắn." Rốt cục nét mặt Hạ Chí cũng trở nên nghiêm túc lại.

Bình Luận (0)
Comment