Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 928 - Chương 927: Đồng Đồng Quả Nhiên Ăn Rất Ngon (1)

Chưa xác định
Chương 927: Đồng Đồng quả nhiên ăn rất ngon (1)

"Ngươi lại muốn đi đâu?" Thu Đồng có chút tức giận, gia hỏa này mới vừa về không được nửa giờ đã nói muốn đi nữa.

"Honey, nếu như ta nói cho ngươi biết, thật ra ta cũng không biết ta muốn đi đâu, chắc chắn ngươi sẽ không tin tưởng, đúng không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.

Thu Đồng trừng Hạ Chí, nàng lười nói chuyện với hắn, chuyện này còn cần hỏi sao?

"Được rồi, biết ngay ngươi sẽ không tin tưởng. Ừm, vậy ta đổi lời giải thích khác, ta sẽ đi rất nhiều nơi, cho nên không có mục đích nào rõ ràng cả." Hạ Chí vẫn đang làm ra vẻ rất nghiêm túc.

"Vậy ngươi đi làm gì?" Thu Đồng luôn cảm thấy người này vẫn đang nói hưu nói vượn.

"Đồng Đồng, ngươi chưa từng nghe thấy câu này sao?" Hạ Chí vẫn có về rất nghiêm túc như cũ: "Thế giới lớn như vậy, ta muốn đi xem."

"Ta lười nghe ngươi nói hươu nói vượn. Ngươi thích đi đâu thì đi đó, không liên quan gì với ta!" Thu Đồng tức giận nói. Nàng đã xác định rõ rồi, chắc chắn gia hỏa này đang nói hưu nói vượn!

"Đồng Đồng, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, ta không thể xác định khi nào ta mới trở về, nhưng tin tưởng ta, ta nhất định sẽ trở về." Hạ Chí rất rất nghiêm túc nhìn Thu Đồng.

"Ngươi không trở lại cũng rất tốt!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí, hiển nhiên nàng không coi lời nói của Hạ Chí là thật.

Hạ Chí nhẹ nhàng nâng ly, mắt nhìn phía trước, dường như đang suy nghĩ gì. Hắn không nói gì thêm, chỉ đưa ly rượu vang trong tay lên, uống một hơi cạn sạch.

Thu Đồng nhìn Hạ Chí, vài lần muốn nói lại thôi. Cuối cùng nàng cũng không nói thêm gì nữa, chỉ uống cạn rượu vang trong tay.

Thật ra Thu Đồng có rất nhiều vấn đề muốn hỏi Hạ Chí, nàng muốn biết rốt cuộc trên người Hạ Chí có bí mật gì, nàng cũng muốn biết, rốt cuộc sắp tới Hạ Chí định làm gì, nàng càng muốn biết, rốt cục Hạ Chí và Hạ Mạt có quan hệ như thế nào, thậm chí nàng còn muốn biết, Hạ Chí có quen biết một nữ nhân tên Phượng Hoàng thật không... Chuyện nàng muốn biết thật sự quá nhiều, nhiều tới mức thậm chí nàng còn không biết nên hỏi vấn đề nào trước.

Vì vậy, cuối cùng một vấn đề Thu Đồng cũng không hỏi. Rất nhanh nàng lại một lần nữa rót cho mình nửa ly rượu vang, sau đó bắt đầu nhìn thành thị phía dưới.

Tốc độ phi hành của máy bay trực thăng cũng không nhanh, bay tương đối ổn định. Mà khiến Thu Đồng hơi kinh ngạc là nàng lại cảm thấy chung quanh rất an tĩnh, không hề nghe được tiếng ù ù của máy bay, cũng không có tiếng gió gì, hệt như nàng đang ở một thế giới yên tĩnh trên không trung.

"Đồng Đồng, lúc này có phải ngươi đang có cảm giác, thật ra chúng ta đang đứng ở thế giới khác?" Giọng nói dịu dàng truyền đến từ bên cạnh.

Thu Đồng không nói gì, nhưng thật ra đúng là nàng có cảm giác mình đang ở trong thế giới khác thật.

"Khi chúng ta bay trên trời, chúng ta ở trong thế giới khác. Khi chúng ta trở lại mặt đất, chúng ta lại trở về thế giới kia." Giọng nói của Hạ Chí có chút mờ ảo: "Đồng Đồng, thật ra, rất nhiều người đều đồng thời sinh sống trong mấy thế giới khác nhau."

"Ngươi muốn nói điều gì?" Thu Đồng quay đầu nhìn Hạ Chí, vì sao đột nhiên gia hỏa này lại hơi lạ lạ?

"À, không có gì." Đột nhiên Hạ Chí cười xán lạn với Thu Đồng: "Honey, ta chỉ muốn nói cho ngươi biết, hiện tại, trong thế giới này chỉ có chúng ta. Ữm, nói cách khác, trong thế giới của ta chỉ có ngươi."

Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ, có vẻ hơi kiều mị.

"Đồng Đồng, ngươi không cảm thấy lúc này chúng ta nên như là Adam với Eva sao?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi: "Ngươi không cảm thấy chúng ta nên làm chút gì đó sao?"

"Ngươi một ngày không đùa giỡn lưu manh sẽ chết sao?" Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí.

"Đồng Đồng, ta chỉ muốn ăn táo." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy vô tội, sau đó hắn thật sự lấy một quả táo từ trên bàn, đưa về phía Thu Đồng: "Honey, muốn ăn không?"

"Không ăn!" Thu Đồng tức giận nói, điểm đáng ghê tởm nhất của tên hỗn đản này chính là hắn thích đùa bốn lưu manh còn không chịu thừa nhận!

"Được rồi, vậy ta ăn." Hạ Chí cầm một thanh đao nhỏ, bắt đầu gọt táo.

Sau đó, Hạ Chí lại cười xán lạn với Thu Đồng: "Honey, tặng cho ngươi."

Thu Đồng nhìn vật Hạ Chí cầm trong tay, nhất thời hơi ngây người. Gia hỏa này gọt táo cũng thôi đi, lại có thể trực tiếp gọt ra một vòng cổ bằng vỏ táo!

"Này, sao ngươi có thể làm được?" Thu Đồng nhận lấy, không nhịn được hỏi.

"Ta muốn làm được, sau đó liền làm được." Hạ Chí nghiêm trang nói.

Thu Đồng lại trợn mắt liếc Hạ Chí, trong lòng thì đang nói thầm, tên lưu manh này thật đúng là không gì không làm được.

Đúng lúc này, Hạ Chí lại cắt quả táo thành hai nửa, đặt một nửa xuống, mà một nửa khác hắn lại cầm trong tay, dùng dao nhỏ nhanh chóng cạo cạo phía trên.

"Ngươi làm gì vậy?" Thu Đồng không nhịn được hỏi.

Hạ Chí không trả lời vấn đề của Thu Đồng. Mà xấp xỉ một phút sau Hạ Chí đã ngừng động tác trong tay mình. Lần này, Thu Đồng lại ngây dại, này, hắn vừa khắc ra một người?

Nhưng người này nhìn rất quen mắt.

"Ừm, Đồng Đồng trông ăn rất ngon." Hạ Chí ở đó lẩm bẩm.

Thu Đồng lập tức kịp phản ứng, người vừa được hắn khắc ra chẳng phải chính là nàng sao?

"Ngươi còn có thể điêu khắc?" Thu Đồng có chút ngây người.

Không phải gia hỏa này thực sự là cái gì cũng biết chứ? Tuy nàng thường xuyên nghe hắn nói như vậy, nhưng nàng vẫn cảm thấy hắn đang khoác lác.

Bình Luận (0)
Comment