"Đồng Đồng, cái gì ta cũng biết, không phải ta đã nói sao? Chỉ cần Đồng Đồng thân yêu ngươi phối hợp với ta, ngay cả sinh con ta cũng biết." Hạ Chí mỉm cười nói một câu, sau đó đột nhiên nhét quả táo trong tay vào miệng.
"Ngươi... Ngươi lại có thể... Thu Đồng nhất thời trợn tròn mắt, vậy mà tên hỗn đản này lại có thể ăn nàng.
Không đúng, là ăn quả táo đã được khắc thành hình dáng nàng!
"Ừm, Đồng Đồng quả nhiên ăn rất ngon." Hạ Chí tỏ vẻ rất thỏa mãn.
Thu Đồng bị chọc tức, đây là loại người gì vậy. Nàng vốn cho rằng hắn sẽ đưa bức tượng khắc từ quả táo cho nàng, thế nhưng gia hỏa này lại có bỏ vào miệng ăn như vậy!
Hạ Chí lại cầm lấy một nửa quả táo còn lại, tiếp tục bắt đầu điêu khắc.
"Này, ngươi không được khắc thành bộ dáng ta!" Thu Đồng tức giận nói.
Một phút đồng hồ sau.
"Honey, tặng cho ngươi, phải cất thật kỹ." Hạ Chí đưa quả táo đã được khắc xong về phía Thu Đồng.
Thu Đồng vừa nhìn, lập tức giận không chỗ phát tiết. Đây vốn không phải nàng, mà là tên gia hỏa Hạ Chí này!
"Ta mới không cất kỹ!" Thu Đồng tức giận nói một câu, sau đó lại tàn nhẫn cắn quả táo này một miếng, hệt như đang cắn Hạ Chí.
Tiếp đó, nàng nhét cả quả táo vào trong miệng, cắn nuốt. Tiếp sau đó nữa, Thu Đồng lập tức cảm thấy trong lòng thoải mái hơn không ít, còn có cảm giác thù đã được báo.
"Đồng Đồng ngươi thật thông minh, biết rằng vật quý phải lưu giữ trong lòng thì mới có thể lưu giữ mãi mãi" Hạ Chí lại bày ra vẻ mặt cười xán lạn.
Thu Đồng thì buồn bực. Vì sao gia hỏa này luôn có thể tìm ra lý do biện hộ?
"Này, lúc nào ngươi đi?" Thu Đồng quyết định nói sang chuyện khác.
"Đồng Đồng, chuyện này là do ngươi quyết định" Hạ Chí nói rất chân thành.
"Này, chuyện này liên quan gì tới ta? rõ ràng là chính ngươi muốn đi!" Thu Đồng có chút tức giận, nàng cũng không đuổi hắn đi. Lại nói, khi nàng muốn đuổi hắn đi thật cũng không thấy hắn đi thật!
"Đồng Đồng, thật ra ta vốn định đợi lúc trời tối lại đi, nhưng nếu Đồng Đồng ngươi cần ta ngủ chung với ngươi đêm nay, ta cũng có thể ở lại tới sáng lại đi. Ữm, nếu như sau khi trời sáng Đồng Đồng vẫn muốn giữ ta lại thêm vài lần, ta có thể chờ khi trời tối lại đi..." Hạ Chí nói đến đây, rốt cục Thu Đồng cũng không thể nhịn được nữa mà đá hắn một đá.
Căn nhà vẫn luôn bay ổn định giữa không trung đột nhiên lắc lư một cái. Thu Đồng không nhịn được hô to một tiếng duyên dáng, một giây sau, nàng phát hiện bản thân mình đã ngã vào một vòng ôm ấm áp.
Căn nhà đang bay giữa không trung lại ổn định lại, đồng thời Thu Đồng cũng nghe đến giọng nói dịu dàng của Hạ Chí: "Được rồi, honey, ta hiểu, ta sẽ ở lại tới hừng đông mới đi."
"Ngươi có thể đi ngay bây giờ!" Thu Đồng tức giận nói. Nàng muốn rời khỏi vòng ôm của Hạ Chí, lại phát hiện mình không cách nào rời khỏi, cũng lười giẫy giụa nữa.
"Honey, mặt trời sắp xuống núi." Hạ Chí lại nói với giọng hơi quái dị.
Trên không trung, dường như thời gian trôi qua rất nhanh, mà hiện tại đúng là trời sắp tối thật.
Ánh hoàng hôn chiếu xuống khiến bầu trời có vẻ xinh đẹp khó tả. Đây là lần đầu tiên Thu Đồng ngắm mặt trời lặn trên không trung, cảm giác này rất kỳ diệu. Càng kỳ diệu hơn là nàng cảm thấy, nàng thực sự đang ở cùng một thế giới với Hạ Chí. Trong thế giới này, dường như chỉ có hai người bọn họ, mà bọn họ lại đang lẳng lặng ngắm mặt trời lặn trong thế giới này.
Mặt trời còn chưa hoàn toàn biến mất, Thu Đồng đã thu hồi ánh mắt. Nàng ngước nhìn Hạ Chí, lúc này dường như Hạ Chí đang chăm chú ngắm mặt trời lặn. Ánh chiều tà chiếu lên gương mặt hắn, gương mặt thường ngày luôn luôn cười mỉm kia lúc này đã trở nên hết sức chăm chú, dường như còn có chút nghiêm túc.
Dường như mỗi một lần đi cùng với hắn, hắn luôn có thể mang đến ký ức đặc biệt cho nàng. Cho dù trong quá trình ở chung hắn thường xuyên khiến nàng bất mãn, nhưng khi nàng hồi tưởng lại sẽ phát hiện, mỗi một lần dường như đều kỳ diệu như vậy, đều khiến người ta cả đời cũng khó mà quên được.
Ánh mắt Thu Đồng không tự chủ được có chút mờ ảo lên, mà dần dần, dường như nàng đã không thấy rõ dáng vẻ của Hạ Chí.
Không biết qua bao lâu, nàng nghe được giọng nói có chút dịu dàng của Hạ Chí: "Honey, chúng ta đã đến nhà."
Thu Đồng bỗng giật mình tỉnh lại, lại phát hiện trời đã tối rồi, mà lúc này nàng còn đang nằm trong lòng Hạ Chí. Khác biệt ở chỗ bọn hắn đã đứng trên mặt đất.
Nói cho đúng hơn là bọn hắn đang đứng trên tầng thượng tòa nhà ký túc giáo viên của trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Chiếc máy bay trực thăng kia thì đang bay đi xa.
"Đồng Đồng, chúng ta đi ăn tối đi" Hạ Chí mở miệng nói.
"Không cần" Thu Đồng rời khỏi vòng ôm của Hạ Chí. Lúc này dường như nàng đã triệt để tỉnh táo lại: "Nếu ngươi có việc thì cứ đi giải quyết trước đi."
Thu Đồng dùng cặp mắt xinh đẹp của nàng nhìn Hạ Chí, trong ánh mắt như có một chút dịu dàng. Mà lúc này, dường như giọng nói của nàng cũng có chút ôn nhu: "Về sớm một chút"
Hạ Chí nhìn chằm chằm gương mặt tuyệt mỹ của Thu Đồng, đủ nhìn ba mươi giây sau đó gật đầu: "Được rồi, Đồng Đồng, ta sẽ về sớm một chút."
Lần này Hạ Chí cũng không nói thêm gì nữa, hắn xoay người, nhanh chóng biến mất trong tầm mắt Thu Đồng.
Thu Đồng ngây ngẩn trên tầng thượng một hồi, sau đó nàng xuống tầng trở lại ký túc xá của mình. Nàng ngồi xuống sofa, trong lòng lại mơ hồ có cảm giác mất mát. Rốt cuộc người kia muốn đi đâu?
Mà giờ khắc này, chính bản thân Hạ Chí đã ở trong một thế giới khác, hoặc có lẽ là trong một không gian khác.