Không gian này là một không gian mới được chế tạo ra. Nhưng không gian này cũng không phải Thiên Cung, chẳng qua chỉ là một không gian mới do bản thân Hạ Chí chế tạo ra mà thôi.
Hạ Chí còn chưa tìm được Thiên Cung. Trên thực tế, trước đây Hạ Chí cũng không biết trước hắn còn từng có dị năng giả không gian khác xuất hiện. Bởi vì hắn chưa từng tìm thấy bất kỳ ghi chép gì về chuyện này. Mà lão sư của hắn, vị thủ lĩnh Thiên Binh gần như không gì không biết kia cũng cho rằng trên thế giới này còn chưa từng xuất hiện người nào có dị năng không gian.
Nhưng sự xuất hiện của Đát Kỳ lại thay đổi ý nghĩ của hắn. Cũng không phải hắn rất tín nhiệm Đát Kỷ, mà hắn phát hiện, Đát Kỷ rất quen thuộc với dị năng không gian.
Bản thân Đát Kỷ cũng không có dị năng không gian, nhưng Hạ Chí vững tin, Đát Kỷ từng có rất nhiều nghiên cứu với dị năng không gian. Mà khi Đát Kỷ nói Thiên Cung là một không gian do người tạo ra, Hạ Chí lại tin lời nàng nói, bởi vì như vậy cũng có thể giải thích nguyên nhân vì sao tới hiện tại hắn vẫn không cách nào tìm được Thiên Cung.
Chính như Đát Kỷ đã nói, nếu hắn là người có dị năng không gian, vậy hắn vẫn có khả năng tìm thấy không gian được chế tạo ra kia. Thế nhưng từ sau khi Hạ Chí xử lý xong chuyện ở thủ đô, hắn vẫn luôn có ý đồ tìm được Thiên Cung, có điều tới tận bây giờ hắn vẫn chưa thành công.
Điều này khiến Hạ Chí bắt đầu ý thức được một việc, đó chính là thật ra dị năng giả đã từng tạo ra không gian kia còn cường đại hơn hắn hiện tại.
Trước đây Hạ Chí vững tin, thế giới này không ai có thể cường đại hơn hắn, bất luận là Charlotte có dị năng thời gian hay là Đát Kỷ có thiên phú kinh người, thực ra hắn đều có thể đánh bại các nàng. Hắn có thể sáng tạo một không gian mới, hắn cũng có thể biến không gian hiện tại thành thế giới thuộc về hắn. Trong thế giới của hắn, hắn gần như không gì không làm được.
Mà sở dĩ Hạ Chí cảm thấy dị năng giả không gian kia càng cường đại hơn, thật ra nguyên nhân chỉ có một, đó chính là chuyện dị năng giả không gian kia có thể làm được hiện tại hắn còn chưa thể làm được.
Theo Đát Kỷ đã nói, Thiên Cung là một không gian vẫn luôn di chuyển, mà hiển nhiên không gian này đang vận động theo quy luật nào đó. Bởi vì Đát Kỷ đã nói một năm sau nàng có thể trở về từ nơi nàng đã đi ra.
Hiện tại Hạ Chí có thể sáng tạo ra không gian, nhưng hắn không thể sáng tạo ra một không gian vận động, đây chính là chênh lệch năng lực giữa hai người. Mà muốn tìm được Thiên Cung, hắn nhất định phải bổ sung phần năng lực bị chênh lệch này.
Mà biện pháp để bù đắp chênh lệch năng lực cũng rất đơn giản.
Thật ra giới dị năng và thế giới của người bình thường giống nhau ở rất nhiều chuyện, mà quen tay hay việc cũng có thể sử dụng trong giới dị năng.
Chính vì cái gọi là trăm hay không bằng tay quen, chuyện Hạ Chí chuẩn bị làm hiện tại cũng rất đơn giản, chính là không ngừng sáng tạo không gian.
Sáng tạo, hủy diệt, lại sáng tạo, lại hủy diệt.
Trong không gian Hạ Chí sáng tạo ra, hắn tiếp tục không ngừng sáng tạo ra không gian mới, mà những không gian mới này cũng bị hắn không ngừng hủy diệt. Lúc này hắn tựa như một vị thần chân chính. Nhưng thân là một nhân vật như thần, hắn lại không thể tìm thấy lạc thú trong chuyện này.
Trên thực tế, chuyện này tương đối khô khan, chán nản.
"Dưới ánh mắt của người bình thường, có lẽ sở hữu dị năng là một chuyện rất thú vị, rất nở mày nở mặt. Nhưng trên thực tế, cuộc sống của dị năng giả rất chán nản cũng rất đơn điệu. Cho dù ngươi từng có được nhân xưng Nhân Hoàng, nhưng trên đời này, người biết ngươi chân chính lại có bao nhiêu đâu?" Giọng nói đó vẫn đang vang vọng bên tai Hạ Chí: "Tin tưởng ta, hiện tại ngươi mất đi dị năng cũng không phải tận thế của ngươi. Như vậy, trong thế giới của người bình thường ngươi mới có thể thật sự vui vẻ một chút."
Khi đó hắn mới vừa mất đi dị năng, nhưng hắn tin tưởng lời của lão sư cũng không phải an ủi, mà là một loại lĩnh hội của nàng.
Thật ra thế giới của dị năng giả rất nhỏ, toàn bộ thế giới, số lượng dị năng giả chuẩn xác chỉ sợ không tới vạn người. Mà đại đa số người chỉ có được loại dị năng có cùng được mà không có cũng không sao, vì vậy số dị năng đáng được xưng tên có lẽ cũng chỉ có vài người ít ỏi.
"Lão sư, ngươi đúng," Hạ Chí tự lẩm bẩm, tiện tay bóp nát một không gian, nhẹ nhàng bắn ra, lại một không gian mới xuất hiện.
Dị năng giả có thể thay đổi thế giới này, nhưng cuối cùng thế giới này là được tạo thành từ người bình thường, cuộc sống của người bình thường mới là cuộc sống chân chính của thế giới này.
"Cũng may ta có Đồng Đồng" Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười xán lạn, lại nhẹ nhàng bóp nát một không gian: "Cho nên, ta rất vui 21 Vẻ.
Hạ Chí tiếp tục tái diễn chuyện khô khan vô vị này. Còn đối với Thu Đồng, tháng ngày dường như lại đang khôi phục bình thường. Đối với Thu Đồng, trong khoảng thời gian này thật ra nàng đã có chút quen với việc không có Hạ Chí ở đây.
Lại một tuần trôi qua, đã tới tháng 11, mà giải thể thao liên kết giữa các trưởng trung học phổ thông thành phố Thanh Cảng cũng đã tiến vào trận chung kết.
Đội bóng chuyền trưởng trung học phổ thông Minh Nhật không thể đi vào chung kết, mà đội bóng rổ lại có thể tiến vào. Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, bọn họ sẽ lấy ưu thế tuyệt đối thu được giải quán quân. Mà chuyện này cũng đã sáng tạo ra lịch sử mới cho trường trung học phổ thông Minh Nhật.
Mà đội bóng đá trường trung học phổ thông Minh Nhật cũng nghênh đón một trận bóng ác liệt, dưới tình huống không có Mạc Ngữ, đội bóng đá trường trung học phổ thông Minh Nhật vẫn có thể phát huy xuất sắc. Trong thời gian 90) bọn họ đá hòa với đối thủ, sau đó hai bên tiến vào trận đại chiến penalty. Đáng tiếc là trong đại chiến penalty, cuối cùng trường trung học phổ thông Minh Nhật thất bại, mất đi giải quán quân.