Nhưng dù vậy, đội bóng đá trường trung học phổ thông Minh Nhật vẫn nhận được không ít lời tán tụng. Lúc trước, rất nhiều người trắng trợn công kích đội bóng đá, bọn họ cho rằng đội bóng đá nhờ Mạc Ngữ mới có thể tiến vào trận chung kết. Mà thật ra những lời này cũng không sai. Cứ nói tới khi đá vòng bán kết, nếu không có Mạc Ngữ hỗ trợ dẫn bóng mười lần cộng thêm một lần sút cầu môn, trường trung học phổ thông Minh Nhật vốn không có khả năng thắng Thanh Cảng Nhất Trung.
"Đội bóng đá trường trung học phổ thông Minh Nhật tuy bại nhưng vinh!"
Đây là biểu hiện của rất nhiều người đối với đội bóng đá trong trận chung kết. Bọn hắn không để Mạc Ngữ lên sân, hoàn toàn dựa vào năng lực của mình, cuối cùng lại chỉ bị bại trong lúc đá penalty, cũng có thể nói là đã chứng minh được bản thân.
Rất nhiều người tin tưởng, tương lai đội bóng đá trường trung học phổ thông Minh Nhật sẽ bừng sáng.
Mà hai trận bóng này cũng không được cử hành cùng lúc, vì vậy Thu Đồng cũng có đủ thời gian. Nàng không chỉ tận mắt chứng kiến Mạc Ngữ suất lĩnh đội bóng rổ đoạt giải quán quân, còn tận mắt chứng kiến đội bóng đá phấn đấu như thế nào.
Kết quả này cũng không khiến mọi người thất vọng. Thật ra mỗi người đều biết, đối với trường trung học phổ thông Minh Nhật, có hai đội bóng tiến vào trận chung kết đã là thành công cực lớn.
Mà biểu hiện của cả hai đội bóng trong trận chung kết càng là gần như hoàn mỹ, cho dù đội bóng đá không đoạt giải quán quân, mọi người vẫn rất vui vẻ.
Một tuần này, trường trung học phổ thông Minh Nhật gần như lâm vào cảnh cuồng hoan. Đối với trường trung học phổ thông Minh Nhật, đây đúng là chuyện đáng để bọn họ ăn mừng. Chỉ có điều ngoài cuồng hoan, gần như mỗi người đều cảm thấy thiếu đi một chút gì.
Thực sự thiếu đi một chút gì, nói cho đúng hơn là thiếu đi một người.
Nếu như không có Hạ Chí, hết thảy vốn sẽ không có. Thế nhưng nguyên ngày này, tất cả mọi người đều không nhìn thấy Hạ Chí.
Trong sân trường có người đang hát, thậm chí còn có người len lén uống rượu. Đương nhiên bọn hắn cũng không uống nhiều, bởi vì chỉ cần uống hơi nhiều một chút sẽ có người quản.
Cuồng hoan thì có thể, thế nhưng không thể quá độ.
Sắc trời đã tối. Trong sân trường vẫn là khung cảnh vui mừng.
Thu Đồng lẳng lặng đứng trên sân thượng. Hoàn cảnh vui về này khiến nàng không được thích ứng lắm. Thật ra, nghiêm túc mà nói, nàng vẫn luôn không thích ứng với hoàn cảnh này.
"Nếu hắn ở đây chắc chắn hắn sẽ kéo mình ra ngoài chơi nhỉ?"
Thu Đồng không tự chủ nhớ tới Hạ Chí, trong lòng mơ hồ có chút mất mát.
Lần này Hạ Chí biến mất chân chính, đủ một tuần. Nàng cũng không phải không gọi điện thoại cho hắn, nhưng lần này, thậm chí ngay cả loại tin nhắn thoại cổ quái của điện thoại kia cũng không có, chỉ có lời nhắc nhở số máy quý khách vừa gọi hiện đang nằm ngoài vùng phủ sóng.
Điều này cũng khiến Thu Đồng cảm thấy hơi bất an. Rốt cục nàng cũng hiểu được, Hạ Chí cố ý nói cho nàng biết hắn cần rời đi một thời gian ngắn, sợ rằng nơi hắn phải đi cũng không phải nơi bình thường gì.
"Thu đại tiểu thư, hiện tại ngươi thích lên sân thượng như thế sao?" Một giọng nói có chút bất đắc dĩ truyền đến từ phía sau: "Không phải chỉ là Hạ đại soái ca không ở đây thôi sao? Ngươi như vậy ta sẽ hoài nghi ngươi muốn biến thành hòn vọng phu."
"Tiếu Tiếu, hiện tại ngươi rảnh rỗi như thế? Cặp song bào thai soái ca của ngươi không cần ngươi nữa sao?" Thu Đồng xoay người, tức giận nói.
"Ách, Thu đại tiểu thư, câu này của ngươi thật đúng. Đột nhiên hai tên kia đều biến mất không thấy, cũng không biết bọn hắn đi nơi nào." Hàn Tiếu có chút buồn bực: "Ta càng ngày càng cảm thấy bọn hắn giống với Hạ đại soái ca nhà ngươi, đều không đáng tin cậy, nói không thấy là không thấy tăm hơi đâu."
"Trước khi Hạ Chí đi đã nói với ta" Thu Đồng không nhịn được giải thích thay Hạ Chí một câu.
"Được rồi, nhà ngươi vẫn đáng tin cậy hơn một chút." Hàn Tiếu duỗi lưng: "Chẳng qua cũng không sao, ngược lại chính ta đã sớm cảm thấy không bình thường, không lý nào lại có hai người đẹp trai như vậy cùng thích ta."
"Tiếu Tiếu ngươi đừng có không tự tin như vậy nữa được không?
Con người ngươi vốn rất tốt, lớn lên cũng rất xinh đẹp." Thật ra Thu Đồng thật sự cảm thấy Hàn Tiếu rất đẹp.
"Được rồi, Thu đại tiểu thư, ta tự biết mình. Nam nhân ấy à, đều thích loại giống như ngươi vậy, nam nhân thích ta tuyệt đối là loại khẩu vị rất đặc biệt." Hàn Tiếu làm ra vẻ chẳng hề để ý: "Chẳng qua, lại nói tiếp, gần đây dường như Hạ đại soái ca nhà các ngươi thực sự bề bộn nhiều việc. Từ sau khi các ngươi đi tuần trăng mật trở về, ta cũng không thấy hắn được bao nhiêu lần.
Thu Đồng không nói gì. Thật ra nàng cũng không ngu dốt, nàng biết trên người Hạ Chí có rất nhiều bí mật, mà hiện tại hắn biến mất không thấy đâu nữa chắc chắn cũng có liên quan với những bí mật kia.
"Ôi, Thu đại tiểu thư, nếu không ngươi gọi điện thoại cho Hạ Mạt đi. Ta luôn cảm thấy nàng biết Hạ Chí ở đâu." Hàn Tiếu chợt có suy nghĩ: "Nói không chừng hắn đang ở chỗ nàng cũng nên."
"Tiếu Tiếu, ngươi cố ý đến để khiến ta khó chịu đúng không?"
Thu Đồng cắn răng, trừng Hàn Tiếu.
"Được rồi, coi như ta chưa nói gì" Hàn Tiếu vội vã nhận sai.
Thu Đồng quay đầu, lại nhìn hư không. Nàng không khỏi nhớ tới tình cảnh trên không trung một tuần trước. Bất luận nàng có muốn thừa nhận hay không, nàng cũng biết, thật ra nàng có chút nhớ hắn.
Mà lúc này Hạ Chí còn đang ở trong không gian hắn sáng tạo ra.
"Thì ra là đơn giản như vậy." Hạ Chí tự lẩm bẩm, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn. Một giây sau, không gian hắn đang đứng tan vỡ.
Hạ Chí lẳng lặng đứng trên một ngọn núi, sau đó biến mất. Hắn xuất hiện ở một biển rộng, sau đó lại lần nữa biến mất, lại xuất hiện ở một chỗ núi sâu.
Như vậy.
Sau một giờ.
Hạ Chí đứng tại một chỗ, nhẹ nhàng phun ra một câu: "Rất tốt, tìm được ngươi rồi:"