Tháng mười một, Luân Đôn đang lúc hoàng hôn, nhiệt độ không khí hơi thấp.
Lúc này, trên cầu lớn Luân Đôn có vẻ rất vắng vẻ. Một bóng người cao gầy gợi cảm đứng giữa cầu lớn. Nàng ngẩng đầu nhìn về phía xa, trong tầm mắt có một giáo đường.
Ủng da màu trắng, áo ba lỗ màu trắng, quần soóc màu trắng.
Thời tiến như vậy mà mặc trang phục này đúng là có hơi mát mẻ một chút, nhưng lại lộ rõ sự gợi cảm của nàng. Cặp chân dài trong ủng da, eo nhỏ dưới lưng, còn có tồn tại bất cứ lúc nào cũng có thể chen nứt áo ba lỗ, đều hoàn mỹ bày ra sự gợi cảm của nàng.
Mà nàng không chỉ gợi cảm, mái tóc vàng mỹ lệ của nàng còn thêm dung nhan xinh đẹp kia khiến nàng trở thành phong cảnh xinh đẹp nhất trên cầu, thậm chí là trên toàn bộ Luân Đôn này.
Đúng lúc này, bên cạnh nàng đột nhiên xuất hiện thêm một người, một nam nhân. Nam nhân này xuất hiện không có dấu hiệu nào, hệt như vừa biến ra từ trong không khí, trực tiếp xuất hiện bên cạnh nàng.
"A? Sao ngươi lại tới đây?" Thấy nam nhân này, mỹ nữ tóc vàng hấp dẫn dị thường có chút kinh ngạc, sau đó nàng lại lập tức nói thêm một câu: "Chờ đã, ta phải đi làm việc trước."
Thế giới đột nhiên đứng im, mỹ nữ tóc vàng biến mất khỏi cầu lớn.
Dường như chỉ nháy mắt sau, cũng dường như đã qua thật lâu, thế giới lại lần nữa khôi phục bình thường. Mà mỹ nữ tóc vàng cũng lại một lần nữa trở lại cầu lớn.
"Được rồi, hiện tại ngươi không cách nào cướp chuyện của ta nữa!" Mỹ nữ tóc vàng nhìn nam nhân, có chút thỏa mãn: "Nói đi, ngươi tới tìm bản công chúa làm gì vậy? Hiện tại ta là công chúa Charlotte đi lộ tuyến gợi cảm, không phải nữ nhi bảo bối xinh đẹp nhất đáng yêu nhất của ngươi nữa"
Mỹ nữ tóc vàng gợi cảm này lại chính là Charlotte, mà trước mặt nam nhân nàng tự nhiên là Hạ Chí.
"Ta không có hứng thú cướp chuyện của ngươi, ngươi cũng không phải người xinh đẹp nhất đáng yêu nhất, càng không phải nữ nhi của ta." Hạ Chí thản nhiên nói.
"Vậy ta có phải là người gợi cảm nhất?" Charlotte cười quyến rũ với Hạ Chí: "Ta và Hạ Mạt, người nào càng gợi cảm hơn? Ngươi nhìn kỹ ta, ngực ta lớn hơn nàng ah, ta còn cao hơn nàng một chút đây, chân cũng dài hơn nàng...
"Nàng hơn ngươi." Hạ Chí trực tiếp ngắt lời Charlotte.
"Ngươi bất công!" Charlotte hơi bất mãn.
"Không sai, đúng là ta bất công" Hạ Chí không nhanh không chậm nói: "Ta chỉ đến để nói cho ngươi một chuyện. Ta cần phải rời khỏi đây một thời gian ngắn, không thể xác định lúc nào mới trở về. Trong khoảng thời gian này, bảo vệ Đồng Đồng cẩn thận"
"Biết rồi, đương nhiên ta sẽ bảo vệ Đồng Đồng tỷ tỷ. Chẳng qua rốt cuộc ngươi muốn tới nơi nào?" Charlotte hơi kinh ngạc. Có thể khiến Hạ Chí cố ý chạy tới nơi này dặn dò, có nghĩa chuyện không thể coi thường. Lấy năng lực của Hạ Chí hắn còn coi trọng như vậy, hẳn nơi hắn muốn đi tương đối hung hiểm.
"Thế giới khác." Hạ Chí chậm rãi phun ra những lời này, sau đó trực tiếp biến mất.
Hạ Chí đã tìm được Thiên Cung. Nhưng trước khi tới Thiên Cung, hắn nhất định phải có một vài sắp xếp. Mà hắn cũng tin chắc, Charlotte sẽ bảo vệ Thu Đồng cẩn thận.
Luân Đôn đang lúc hoàng hôn, mà thành phố Thanh Cảng thì lại đang là đêm khuya. Lúc này, chỗ số hiệu U Linh Nữ Vương cũng đang là đêm khuya.
Rời khỏi cầu lớn Luân Đôn, Hạ Chí trực tiếp xuất hiện trên U Linh Nữ Vương.
Hạ Chí trực tiếp xuất hiện trong vương cung của Hạ Mạt, ngồi xuống sofa.
Mười giây đồng hồ sau.
Hạ Mạt đột nhiên xuất hiện bên cạnh hắn, vẫn lạnh giá như vậy, cũng vẫn gợi cảm như vậy.
"Ta muốn tới một chỗ, sau khi đến đó, ở thế giới này ngươi sẽ không thể tìm được ta nữa." Hạ Chí nhìn Hạ Mạt: "Ngươi thích suy nghĩ lung tung, cho nên ta tới để nói cho ngươi biết một tiếng, không cần lo lắng, đợi một thời gian nữa ta sẽ trở về."
"Nơi nào?" Hạ Mạt mở miệng hỏi.
Hạ Chí suy nghĩ một chút, nói thật: "Thiên Cung."
"Ta cũng đi" Hạ Mạt lập tức nói.
"Lần này ta không thể dẫn ngươi đi" Hạ Chí lắc đầu.
Vừa mới dứt lời, Hạ Mạt lại biến mất.
"Đừng mất hứng" Hạ Chí hơi bất đắc dĩ: "Không bao lâu nữa ta sẽ trở lại."
Hạ Mạt vẫn không hiện thân ra, hiển nhiên nàng còn đang tức giận.
"Ta ngủ một chút trước." Thoạt nhìn Hạ Chí có hơi mệt mỏi, nói xong hắn lại nằm trên ghế sofa.
Không được một phút đồng hồ, Hạ Chí đã tiến vào mộng đẹp.
Trong phòng thoáng cái lại trở nên an tĩnh dị thường, cứ như vậy qua nửa giờ.
Đột nhiên Hạ Mạt lại xuất hiện. Sau đó nàng khom lưng bế Hạ Chí lên khỏi ghế sofa, đi vào phòng ngủ.
Đặt Hạ Chí lên giường, mà nàng cũng nằm xuống bên cạnh Hạ Chí.
Nhưng ngay sau đó nàng lại biến mất không thấy.
Hạ Chí mệt mỏi thật sự, cho nên hắn thực sự ngủ nguyên một buổi tối. Khi hắn tỉnh lại vào lúc sáng sớm, cảm thấy bên cạnh có người đang dựa vào bản thân mình, tuy mềm mại nhưng lại lạnh lẽo như băng. Không cần mở mắt hắn cũng biết, người nằm bên cạnh hắn chính là Hạ Mạt.
Chẳng qua, khi hắn mở mắt lại phát hiện bên người không một bóng người.
"Ngủ một giấc cũng phải ẩn thân, thực đúng là đủ bốc đồng" Hạ Chí lắc đầu, từ trên giường ngồi dậy: "Ta biết ngươi muốn nói cho ta biết ngươi còn đang tức giận, nhưng mà ta vẫn sẽ không dẫn ngươi đi:
Hạ Mạt không nói gì, cũng không biết nàng còn đang ngủ hay không muốn nói chuyện.