"Ta đi đây." Giọng nói của Hạ Chí có chút dịu dàng: "Chờ ta trở lại.
Nói dứt lời, Hạ Chí trực tiếp biến mất. Mà sau khi hắn biến mất khoảng chừng một phút đồng hồ, Hạ Mạt mới hiện thân ra. Nàng ngồi trên giường, tựa hồ đang ngây người.
Thủ đô.
Trong một ngõ hẻm nào đó.
Ở chỗ sâu trong ngõ hẻm truyền đến tiếng sáo vô cùng động lòng người, khiến rất nhiều người trong ngõ hẻm thậm chí là người đi qua bên cạnh ngõ đều có xung động tiến vào tìm hiểu rõ ràng. Chỉ có điều, những người thức dậy lúc sớm như vậy phần lớn đều bề bộn nhiều việc, cuối cùng, bọn hắn chỉ có thể mang theo tiếc nuối rời đi.
Tiếng sáo truyền tới từ một đại trạch ở trong ngõ nhỏ. Trong viện, trên một xích đu bằng mây tự nhiên, có một tiên nữ váy trắng phong hoa tuyệt đại đang ngồi. Nàng chăm chú thổi sáo, khiến sáng sớm của thủ đô như nhiều hơn một chút âm sắc.
Một khúc kết thúc, dư âm lượn lờ, tiên nữ váy trắng buông sáo xuống nhìn nam nhân vừa mới xuất hiện trong viện, thản nhiên cười cười: "Ta luôn suy nghĩ, lúc nào ngươi mới tới tìm ta đây."
Tiên nữ váy trắng này dĩ nhiên là Đát Kỷ. Mà nam nhân mới vừa xuất hiện chính là Hạ Chí mới vừa rời khỏi U Linh Nữ Vương. Hạ Chí nhìn Đát Kỷ, giọng điệu bình tĩnh: "Ta đã tìm được Thiên Cung."
"Ta biết ngay ngươi nhất định sẽ tìm được." Trên gương mặt tuyệt mỹ của Đát Kỷ hiện nên nụ cười rực rỡ, ánh nắng sáng sớm cũng vì nụ cười của nàng mà mất đi quang thải.
"Ta cần một người dẫn đường" Giọng điệu của Hạ Chí vẫn bình tĩnh như cũ: "Nói cách khác, ta cần ngươi tới Thiên Cung với ta."
"Ta có thể cự tuyệt không?" Đát Kỷ nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Không thể." Hạ Chí trả lời rất kiên quyết.
"Ngươi đã đồng ý với ta, sẽ cho ta tự do." Giọng điệu của Đát Kỷ rất bình tĩnh, nhưng trong bình tĩnh dường như có chút mất mát.
"Đây chẳng phải là ta đang cho ngươi tự do sao?" Hạ Chí thản nhiên nói: "Ngươi thật sự cho rằng ta không biết rõ những thủ đoạn kia của ngươi sao? Ngươi rời khỏi Thiên Cung vốn là phụng mệnh tới giết ta, nhưng mục đích thực sự của ngươi chỉ là muốn để ta hủy diệt Thiên Cung."
"Xem ra rốt cục ngươi cũng đã suy nghĩ rõ ràng" Đát Kỷ thản nhiên cười cười.
"Không, từ lúc mới bắt đầu ta đã biết. Chỉ có điều với ta, chuyện này cũng không trọng yếu. Ta chỉ quan tâm một việc, đó chính là cái chết của lão sư liệu có phải do Thiên Cung thúc đẩy hay không!" Giọng điệu của Hạ Chí đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Nhưng nếu ngươi muốn lợi dụng ta, vậy ngươi đừng mơ có thể hoàn toàn tách mình ra khỏi chuyện này!"
"Nhưng thật ra đây cũng không phải nguyên nhân thực sự khiến ngươi muốn dẫn ta tới Thiên Cung, không phải sao?" Đát Kỷ khẽ lắc đầu: "Thật ra ngươi cũng không cần người dẫn đường"
"Có một người dẫn đường cũng không phải chuyện xấu." Hạ Chí lạnh lùng nói: "Huống chi, để một mình ngươi ở lại trong thế giới này, cuối cùng vẫn là uy hiếp đối với thế giới này."
"Vì sao ngươi không thể thừa nhận, thật ra ngươi cũng giống như bọn họ, cũng muốn có được ta đây?" Đát Kỷ khẽ lắc đầu: "Mị lực của ta là một loại thiên phú, nhưng đó cũng không phải dị năng.
Ngươi nên rõ ràng, loại thiên phú này không người nào có thể chống cự chân chính. Dù ngươi có năng lực khống chế mạnh hơn nữa, nhưng thật ra ngươi vẫn muốn có được ta. Mà đây mới là nguyên nhân chân chính khiến ngươi muốn dẫn ta tới Thiên Cung"
"Không cần lãng phí thời gian, nếu như ngươi không cần chuẩn bị gì, chúng ta lập tức rời đi" Hạ Chí nhìn Đát Kỷ, ánh mắt có chút thờ ơ, đồng thời lại có một vài thứ không thể nói ra được.
"Ta không có gì cần chuẩn bị. Chỉ có điều ngươi đã chuẩn bị xong chưa?" Đát Kỷ còn chưa dứt lời đã phát hiện hoàn cảnh chung quanh hoàn toàn thay đổi.
"Nơi này là..." Đát Kỷ nhìn chung quanh, lại phát hiện nơi này có chút quen thuộc. Nhưng đây cũng không phải không gian do Hạ Chí sáng tạo ra, mà là vị trí nàng xuất hiện khi mới vừa rời khỏi Thiên Cung.
"Không sai, nơi này chính là tổng bộ của Thiên Binh" Giọng nói bình tĩnh của Hạ Chí vang lên: "Quả thật là Thiên Cung đang vận động, nhưng cửa ra vào cũng không thay đổi. Thật ra cửa ra vào chỉ có một, hơn nữa còn là một thông đạo cố định"
"Thông đạo cố định kia ở chỗ này?" Đát Kỷ có chút ngoài ý muốn, đây đúng là chuyện nàng không nghĩ tới.
"Ở thế giới này, có thể nói tổng bộ Thiên Binh là nơi an toàn nhất. Ta nghĩ lúc ban đầu, sở dĩ Thiên Binh được thành lập cũng chỉ vì bảo vệ thông đạo này." Hạ Chí thản nhiên nói: "Chỉ có điều, hiện tại đã không còn người nào biết được chuyện này nữa"
"Đúng vậy, thời gian dài trôi qua, rất nhiều chuyện sẽ thay đổi:
Đát Kỷ nhẹ nhàng cảm khái, dáng vẻ rất có cảm xúc.
"Người nào?" Đúng lúc này, một tiếng quát khẽ truyền đến: "Trọng địa Thiên Binh, không thể tự tiện vào!"
Phía trước đột nhiên xuất hiện hai người. Mà hai người kia vừa thấy Đát Kỷ lập tức hoa mắt một trận, vô thức quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, mà vừa nhìn, hai người lại ngẩn ngơ.
"Nhân, Nhân Hoàng..." Một người trong đó hô lên xưng hào trước kia của Hạ Chí.
"Đi thôi" Hạ Chí lại không để ý đến hai người kia, chỉ nói một tiếng với Đát Kỷ sau đó cất bước đi về phía trước.
"Chờ, chờ một chút. Hạ Chí, thủ lĩnh nói ngươi đã không còn là người Thiên Binh." Một người khác lại kịp phản ứng, chợt lách người ngăn ở phía trước: "Nếu ngươi muốn đi vào thì phải để chúng ta bẩm báo cho thủ lĩnh trước."
Hạ Chí dừng bước, nhướng mày: "Thủ lĩnh gì?"
"Hạ Chí, ta chính là thủ lĩnh" Đúng lúc này, một giọng nói truyền đến.