"Nhưng ở thế giới này, mỗi người muốn trở thành dị năng giả thì phải tiến vào Thiên Cung, mà sau khi tiến vào Thiên Cung sẽ có thể tùy ý áp bách người thường trong thế giới này." Đát Kỷ thấp giọng nói: "Thật ra, nếu như ngươi có năng lực kia, cứ trực tiếp hủy diệt thế giới này là được rồi. Bởi vì thế giới này không nên tồn tại"
"Trong thế giới này ngươi đã không còn quan tâm tới người nào nữa sao?" Hạ Chí đưa mắt nhìn Đát Kỷ, hờ hững hỏi.
"Phụ mẫu ta đều là người thường. Sau khi thiên phú của ta bị người phát hiện, có người đã giết bọn họ đi, có ý đồ muốn mang ta đi. Lúc đó ta còn nhỏ, cho nên ta không có năng lực bảo vệ bọn họ." Đát Kỷ dùng giọng điệu rất bình tĩnh tự thuật lại chuyện này: "Trong mấy chục năm nay, ta vẫn luôn bị giam trong Thiên Cung, gần như không một bóng người tiếp xúc với ta. Cho nên ở nơi này, ta cũng không có bất kỳ bạn bè gì"
Đột nhiên Đát Kỷ ngừng lại, tầm mắt nhìn về phía một hướng khác: "Ngươi thấy người phía trên kia không?"
Cách đó không xa là một vách đá, trên vách đá có vài người đang đứng, trẻ có già có, nữ có nam có.
"Loại vách núi này có ở rất nhiều nơi, tuy bọn nó cũng không hoàn toàn giống nhau, nhưng đều có một cái tên giống nhau, là Thăng Thiên Nhai"" Trong giọng nói của Đát Kỷ có một loại bi ai hờ hững: "Rất nhiều người không sở hữu dị năng không chịu hết hy vọng, bọn hắn sẽ đứng trên Thăng Thiên Nhai cố gắng lần cuối cùng. Bọn hắn cho rằng vào lúc bọn hắn kề cận cái chết, có thể sẽ kích phát ra dị năng."
"Ta muốn Thiên Cung!" Có người ở đó điên cuồng hét lên một câu, sau đó thả người nhảy xuống vách đá.
"Có phải ngươi cảm thấy rất buồn cười không?" Đát Kỷ nhìn người kia đang rơi xuống vách núi: "Không cần cứu hắn, bởi vì cho dù ngươi cố cứu hắn, hắn vẫn sẽ tiếp tục nhảy."
Bên dưới vách núi truyền đến một tiếng hét thảm, sau đó thì im lặng.
Mà người phía trên vách núi vẫn mang sắc mặt như thường. Đối với bọn hắn, nhảy xuống ngã chết là việc không thể bình thường hơn.
Dưới đáy vực đã chất đầy xương trắng từ lâu.
"Đát Kỷ là của ta!" Lại có người hô to một câu, thả người nhảy xuống.
Nghe được câu khẩu hiệu này, Hạ Chí không khỏi nhíu mày, quay đầu nhìn về phía Đát Kỷ.
"Thế giới này, cho tới bây giờ người thường chưa từng được gặp ta thật sự, nhưng bọn hắn đều biết, ở đây có một mỹ nữ tuyệt thế vạn cổ vô song đang ở trong Thiên Cung. Mà chỉ có người cường đại nhất kia mới có thể có được nàng. Cho nên đối với rất nhiều người, tiến vào Thiên Cung, trở thành người cường đại nhất, sau đó có được ta, cũng là một loại động lực lớn lao." Giọng điệu của Đát Kỷ vẫn bình tĩnh như cũ, hiển nhiên nàng đã sớm biết rằng sẽ có người hô lên loại khẩu hiệu này.
Xoay người, Đát Kỷ tiếp tục tiến lên, trên gương mặt tuyệt mỹ xuất hiện nụ cười cổ quái: "Thật ra cái khẩu hiệu này cũng không sai, nếu thật sự có thể trở thành người mạnh nhất, có thể giết chết cung chủ, quả thật có thể có được ta."
"Ngươi muốn nói hiện tại người có được ngươi là cung chủ sao?"
Hạ Chí hờ hững hỏi.
2s "Dĩ nhiên không phải." Đát Kỷ lắc đầu: "Ngươi rõ ràng, chí ít đến hiện tại, còn chưa có nam nhân nào may mắn có được ta như thế"
"Có được ngươi chưa chắc đã là một loại may mắn" Giọng điệu của Hạ Chí dường như có hơi cổ quái.
Đột nhiên Đát Kỷ nhìn Hạ Chí, thản nhiên cười với hắn, trong tiếng cười dường như có thêm mấy phần cám dỗ: "Đây là nguyên nhân khiến ngươi không dám có được ta sao?"
"Không có chuyện gì ta không dám làm." Giọng điệu của Hạ Chí hơi lạnh lùng: "Chỉ là bây giờ ta không có tâm tình này."
"Bởi vì hiện tại trong lòng ngươi càng nhiều hơn là thù hận sao?"
Đát Kỷ khẽ than thở: "Hay là, tự trách? Ngươi hận Thiên Cung hại chết sư phụ của ngươi, nhưng càng tự trách bản thân mình không thể bảo vệ tốt cho sư phụ, đúng không?"
"Tuy giọng nói của ngươi rất êm tai, thế nhưng ta kiến nghị ngươi nên nói ít một chút!" Hạ Chí lạnh lùng nhìn Đát Kỷ, sau đó gầm nhẹ một tiếng: "Không cần phải cười nhạo ta!"
"Làm sao vậy?" Đát Kỳ lại cười đến càng thêm xán lạn: "Rốt cục ngươi cũng không thể khống chế nổi bản thân rồi sao? Thật ra ngươi có thể trấn định trước mặt ta như vậy, đã là có một không hai, thực sự. Cho dù là thế giới này hay là thế giới kia của các ngươi, bất luận là nam nhân hay là nữ nhân, không có người nào có thể trấn định được như ngươi."
"Nếu như ngươi nhất định muốn dụ dỗ ta, ta sẽ để cho ngươi được như nguyện." Hạ Chí lạnh lùng nhìn Đát Kỷ: "Đến lúc đó, tự do ngươi muốn cũng không còn."
"Ta không dụ dỗ ngươi." Đát Kỷ chớp chớp cặp mắt xinh đẹp, thoạt nhìn có hơi vui vẻ: "Chẳng qua nếu ngươi nguyện ý theo đuổi ta, ta vẫn sẽ rất hoan nghênh."
Trên mặt Đát Kỳ lại lộ ra nụ cười xán lạn, đồng thời lại nói với Hạ Chí: "Ta không cười với ngươi, chỉ là bản thân ta vui vẻ, cho nên ta mới cười. Đừng nói ta dụ dỗ ngươi, ta mới không cần dụ dỗ ngươi, ngược lại ngươi sẽ không nhịn được theo đuổi ta."
"Cứu mạng... Không muốn... Buông... Nhanh cứu ta... Các ngươi mau cứu ta..." Một tiếng cầu xin đúng lúc truyền đến, mà lúc này đây, dường như Hạ Chí mới ý thức được, hắn đã theo Đát Kỷ bất tri bất giác tiến vào một trấn nhỏ.
"Đây là sống lâu nên thấy nhiều sao." Hạ Chí tự lẩm bẩm, vậy mà hiện tại hắn lại có thể nhìn thấy cường đoạt dân nữ trong truyền thuyết.
Ở cách đó không xa, một nam nhân tuổi còn trẻ đang ôm eo một thiếu nữ, mà thiếu nữ này không ngừng giãy giụa kêu cứu. Chỉ có điều không một người nào tiến lên giúp đỡ.