Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 937 - Chương 936: Tất Cả Đều Là Rác Rưởi (2)

Chưa xác định
Chương 936: Tất cả đều là rác rưởi (2)

Thiếu nữ lại đột nhiên hét ầm lên. Bởi vì đúng lúc này, dị năng giả trung niên kia đã dùng một tay kéo nàng tới, sau đó càng thô lỗ hơn mà vươn tay vào trong quần áo của nàng.

Thiếu nữ triệt để bối rối. Lúc này nàng đã quên cả cầu cứu, hoặc là nàng đã tuyệt vọng rồi. Nàng vốn cho rằng mình được cứu, lại không nghĩ tới bản thân chỉ vừa tiến vào một hố lửa khác.

Trong mắt Hạ Chí không tự chủ được mà nhiều thêm vài phần lạnh lẽo. Chuyện phát triển tới nước này quả thật nằm ngoài dự liệu của hắn. Hắn vốn tưởng rằng dị năng giả trung niên này tới để cứu thiếu nữ, nhưng trên thực tế, dị năng giả trung niên này chỉ đến để cướp người.

Nói cách khác, chỉ là vừa lúc dị năng giả trung niên này cũng vừa ý với con mồi trước mặt mà thôi.

"Hiện tại ngươi biết rồi chứ? Tất cả dị năng giả ở nơi này đều là rác rưởi." Đát Kỷ nhẹ nhàng phun ra mấy lời ấy, sau đó nàng nhìn về phía dị năng giả trung niên, giọng nói thoáng cao hơn một chút: "Này, nhìn qua đây."

Trước đó tất cả mọi người trấn trên đều bị chuyện thiếu nữ gặp phải hấp dẫn tầm nhìn, căn bản không có người nào chú ý tới sự xuất hiện của Hạ Chí và Đát Kỷ. Mà bây giờ, khi giọng nói như tiếng trời của Đát Kỷ vang lên, tầm mắt mọi người lập tức bị hấp dẫn hết qua đây.

Vừa nhìn, bất luận nam nữ dường như đều ngây người. Mà đây cũng là mị lực chân chính của Đát Kỷ. Nàng có thể khiến tất cả mọi người, bất luận nam nữ, đều lập tức bị nàng hấp dẫn, sau đó mặc nàng bài bố.

Dị năng giả trung niên kia cũng bị Đát Kỷ hấp dẫn. Hắn ta đã buông nữ nhân kia ra, sau đó vô thức đi về phía Đát Kỷ.

"Bơi giỏi dễ bị chìm, chơi lửa dễ thiêu thân." Đát Kỷ nhẹ nhàng phun ra những lời này: "Có người nào từng nói cho ngươi biết, sẽ có một ngày ngươi bị lửa thiêu chết?"

Đát Kỷ còn chưa nói hết lời, đột nhiên nơi ngực nam nhân trung niên phun ra một ngọn lửa. Hắn ta cứ như vậy, không có chút dấu hiệu nào mà bốc cháy lên. Mà ngọn lửa này càng giống như bắt đầu đốt cháy từ trong thân thể của hắn ta.

"A.." Dị năng giả trung niên phát ra một tiếng kêu thê lương thảm thiết. Thân là hỏa hệ dị năng giả, vậy mà giờ khắc này hắn ta lại không cách nào khống chế ngọn lửa đột nhiên xuất hiện ấy.

Rất nhanh, tiếng hét thảm thiết của hắn ta đã ngừng lại.

Không được một phút đồng hồ, dị năng giả trung niên này đã bị đốt thành than cốc, té trên mặt đất.

Bốn phía cũng không vì vậy mà yên tĩnh, mà biến thành một mảnh hoan hô.

Nhưng loại hoan hô này khiến người nghe có cảm giác đáng sợ, bởi vì những người này cũng không hoan hô vì kẻ làm ác bị nghiêm phạt, bọn hắn chỉ hoan hô vì đã có một người chết mà thôi.

Đối với bọn hắn, đây chẳng qua chỉ là một màn đặc sắc.

"Các ngươi, cho tới bây giờ đều chưa từng thấy ta" Đát Kỷ nhẹ nhàng phun ra những lời này, sau đó nàng nhìn về phía Hạ Chí: "Chúng ta đi thôi."

Đát Kỷ và Hạ Chí nhanh chóng đi qua trấn nhỏ. Mà người trong trấn nhỏ cũng lập tức quên mất Đát Kỷ đã từng tới, bọn hắn vẫn như thường ngày, làm việc bình thường vẫn luôn làm.

"Ở thế giới này, tiền bạc cũng rất quan trọng, bởi vì tiền bạc có khả năng đổi lấy dị năng" Đát Kỷ tiếp tục giới thiệu tình huống của thế giới này cho Hạ Chí: "Lúc trước ta có nói, khoa học kỹ thuật của thế giới này càng thêm phát đạt, đặc biệt là ở phương diện khoa học kỹ thuật có liên quan tới dị năng, nó phát triển hơn xa so với thế giới của ngươi. Nói đơn giản, ở nơi này, dị năng là có thể trực tiếp chế tạo ra."

"Lão sư đã từng cho rằng mỗi một dị năng giả đều có thể tồn tại loại gien nào đó giống nhau, nhưng cuối cùng nàng phát hiện, không có chuyện như vậy. ' Hạ Chí thản nhiên nói.

"Đó là vì thế giới của các ngươi chưa nghiên cứu đủ" Đát Kỷ lắc đầu: "Ở chỗ chúng ta, mạng người không đáng bao nhiêu tiền, vì nghiên cứu chế tạo dị năng đã có rất nhiều người chết đi. Nhưng cũng bởi vì như thế, nơi này đã thành công nghiên cứu ra không ít phương pháp chế tạo dị năng. Cứ việc những phương pháp này không thể ứng dụng lên người mỗi người, nhưng cũng bởi vậy mà khiến càng nhiều người có được dị năng hơn."

"Dị năng của ngươi cũng đã có bằng cách này sao?" Hạ Chí hỏi.

"Dĩ nhiên không phải." Đát Kỷ thản nhiên cười cười: "Nàng chớp chớp đôi mắt xinh đẹp: "Ta hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có biết dị năng của ta là gì không?"

"Dị năng của ngươi, nói khó nghe một chút thì tên là ăn không nói có." Hạ Chí thản nhiên nói: "Nói đễ nghe một chút thì gọi là chế tạo "Ăn không nói có rất khó nghe sao?" Đát Kỷ lẩm bẩm: "Vì sao ta cảm thấy cái tên này càng dễ nghe hơn đây?"

"Lẽ nào ngươi không phát hiện nữ hài tử kia vẫn đi theo chúng ta sao?" Đột nhiên Hạ Chí lại dời trọng tâm câu chuyện. Ở phía sau hai người bọn họ, xa xa có một thiếu nữ đang đi theo, chính là thiếu nữ đã từng bị luân phiên ô nhục trên trấn lúc trước.

"Ngươi muốn dẫn nàng theo sao?" Đát Kỷ dừng bước lại nhìn Hạ Chí, dùng một loại giọng điệu hơi kỳ lạ hỏi.

"Chớ đóng kịch trước mặt ta, là ngươi muốn dẫn theo nàng."

Sắc mặt Hạ Chí hơi lạnh lẽo: "Cả ngày chơi mấy trò vặt vãnh này trước mặt ta cũng không có lợi gì cho ngươi!"

"Cần gì phải hung ác như vậy?" Đát Kỷ chu mỏ, sau đó lại liếc mắt đưa tình với Hạ Chí: "Bản thân ngươi chơi thật không vui chút nào!"

Dáng vẻ hờn dỗi của Đát Kỷ hoàn toàn khác với hình tượng bình thường của nàng. Mà biến hóa đột nhiên này cũng khiến Hạ Chí có cảm giác bất ngờ không kịp đề phòng. Trong nháy mắt hắn chỉ cảm thấy trái tim chấn động, đập bình bịch lên.

Hít một hơi thật sâu, Hạ Chí nhìn Đát Kỷ, giọng điệu bình tĩnh:

"Ngươi rất thích chơi sao?"

Bình Luận (0)
Comment