"Đúng vậy, ta rất thích chơi. Ngươi có biết trước đây ta đáng thương lắm không? Ta vẫn luôn bị giam trong một căn phòng, không có người nào chơi đùa với ta. Hiện tại ta ra ngoài được rồi, đương nhiên phải chơi thật vui vẻ." Đát Kỷ mơ hồ cảm giác được bầu không khí có chút không đúng, nhưng vẫn bày ra vẻ mặt trông rất vô tội. Mà dáng vẻ này của nàng cũng khiến người ta rất khó có thể tức giận với nàng.
"Thật ra ta càng thích chơi hơn." Hạ Chí chậm rãi đến gần Đát Kỷ thêm một bước: "Lúc đầu, đúng là ta không có tâm tình gì để chơi đùa, nhưng nếu ngươi cứ nhất định muốn chơi, vậy chơi cho thật vui đi."
Thoáng dừng lại một chút, Hạ Chí tiếp tục nói: "Ta nghĩ, hẳn lão sư cũng càng muốn thấy ta có thể sống thật vui vẻ, cho dù ta đang muốn đòi lại công bằng cho nàng, nhưng ta vẫn có thể đòi lại bằng cách thật vui vẻ. Dù sao thì chuyện ta cần làm chỉ là khiến địch nhân của ta không vui mà thôi."
"Ta không phải địch nhân của ngươi." Đát Kỳ lại cười thản nhiên với Hạ Chí, một bộ rất ngoan ngoãn: "Ta rất dịu dàng rất biết nghe lời đây này."
"Ngươi có thể giả bộ rất dịu dàng, cũng có thể giả bộ rất nghe lời, ngươi cũng có thể giả như ngươi không phải địch nhân của ta.
Nhưng thật ra bản thân ngươi cũng rõ ràng, chúng ta là kẻ địch."
Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh: "Có lẽ ngươi không biết, mấy ngày nay ta không chỉ đang tìm kiếm vị trí của Thiên Cung, ta còn đang tiến hành điều tra ngươi càng cẩn thận tỉ mỉ hơn nữa. ' Mỉm cười với Đát Kỷ: "Đát Kỷ thân yêu của ta, rốt cục ta cũng hiểu được lý do ngươi muốn ta cho ngươi tự do, đó là ngươi đang chừa lại đường lui cho mình. Nhưng ngươi cảm thấy đường lui này có ích gì?"
"Ta tin tưởng ngươi là một nam nhân tuân thủ hứa hẹn. Dù sao thì ngươi cũng là người đàn ông Đát Kỷ yêu đây. ' Đát Kỷ cười thật xinh đẹp với Hạ Chí, trong giọng nói lại có vẻ nũng nịu.
"Nếu như hiện tại ngươi thực sự yêu thích ta, ngươi sẽ không nói ra lời như vậy." Hạ Chí cười nhạt một tiếng: "Đương nhiên ta sẽ tuân thủ hứa hẹn, đáng tiếc là đến lúc ấy, cho dù ta có tuân thủ hứa hẹn thật, tự do ngươi muốn cũng chưa chắc đã có."
"Ngươi thật thông minh, thật không hổ nam nhân Đát Kỷ ta coi trọng." Đát Kỷ cười ngọt ngào: "Xem ra kế hoạch của ta lại thất bại rồi, ta cho rằng lúc này ngươi sẽ tương đối yếu ớt, không nghĩ tới nam nhân của ta lại có tâm cảnh mạnh mẽ như vậy."
"Ta không phải nam nhân của ngươi, ngươi cũng không phải nữ nhân của ta, chúng ta chẳng qua chỉ là kẻ địch" Hạ Chí nhìn Đát Kỷ, trên mặt lộ ra nụ cười có chút xán lạn: "Thật ra đối với chúng ta, giết chết đối phương là lựa chọn tốt nhất. Đáng tiếc, cho dù là ngươi hay là ta đều không nỡ giết chết đối phương."
"Rốt cục ngươi cũng thừa nhận ngươi không nỡ giết ta rồi sao?"
Đát Kỷ cười quyến rũ một tiếng, càng lộ vẻ phong tình vạn chủng.
"Nam nhân mạnh mẽ chân chính có thể nhìn thẳng vào nội tâm của mình" Giọng điệu của Hạ Chí rất bình tĩnh: "Đúng là ta có chút không nỡ giết ngươi, người như ngươi chính là kỳ trân hiếm thế muôn đời khó gặp. Nếu như ta hủy diệt ngươi, đúng là phí của trời chân chính."
"Thế nhưng tiểu nam nhân của ta, ngươi không được hoàn mỹ như ta nha." rõ ràng trong giọng điệu của Đát Kỷ đã có thêm mấy phần cám dỗ.
"Ta không hoàn mỹ, nhưng ta là duy nhất" Hạ Chí nhìn Đát Kỷ, ánh mắt bắt đầu hiện ra một loại không kiêng nể gì cả. Hắn không chút che giấu đảo mắt nhìn vào vị trí nào đó trên người nàng, đồng thời tiếp tục nói: "Trên đời này, mỗi người nhìn thấy ngươi đều biết ngươi xinh đẹp, nhưng đối với tất cả những người khác, đây chẳng qua chỉ là một loại cảm giác. Mà ta lại khác với bọn hắn, ta cho rằng ngươi đẹp là vì ngươi thực sự rất đẹp."
Trên mặt Hạ Chí lộ ra nụ cười xán lạn: "Bọn hắn thậm chí còn không biết trông ngươi như thế nào, bọn hắn không biết rốt cuộc ánh mắt ngươi là to hay là nhỏ, cũng không biết khuôn mặt ngươi trông ra sao. Nhưng ta cái gì cũng biết, thậm chí ta biết ngươi là 34D... Ữm, có thể không quá chính xác, bởi vì ngươi mặc quá nhiều..."
"Cần ta cởi sạch cho ngươi xem một chút không?" Đát Kỷ cười quyến rũ với Hạ Chí, ngón tay ngọc nhỏ dài kéo kéo cạp váy, dáng vẻ như thật sự muốn cởi quần áo.
"Ừm, nếu ngươi có thể cởi sạch cho ta xem thì càng tốt hơn rồi."
Hạ Chí rất nghiêm túc gật đầu.
Đát Kỳ lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt kỳ dị, ngón tay ngọc trắng nõn đặt ở mép váy khép lại, nhưng cuối cùng nàng cũng không kéo lên. Mà nụ cười quyến rũ trên mặt nàng kia cũng dần dần biến mất.
"Ngươi muốn đi chung với chúng ta không?" Đột nhiên Đát Kỷ xoay người. Lúc này, đối tượng nàng đang nói chuyện cùng đương nhiên không phải Hạ Chí, mà là thiếu nữ vẫn luôn theo phía sau bọn họ.
Thiếu nữ kia đang đứng ở vị trí cách bọn hắn không xa, dường như muối tới đây, nhưng thoạt nhìn nàng lại có chút sợ hãi. Hiện tại y phục trên người nàng còn hơi xốc xếch, mà trong ánh mắt nàng vẫn chứa đầy sợ hãi như cũ.
"Ta, ta không dám ở lại nơi đó." Thiếu nữ nhỏ giọng nói.
"Ngươi tên là gì?" Đát Kỷ mở miệng hỏi, giọng nói có chút mềm nhẹ.
"Ta tên Nhã Nhã." Thiếu nữ nhỏ giọng trả lời.
"Ngươi bao nhiêu tuổi?" Đát Kỳ lại hỏi.
"Mười chín tuổi." Thiếu nữ tự xưng Nhã Nhã ngoan ngoãn trả lời.
"Ngươi biết nấu cơm không?" Đát Kỷ tiếp tục hỏi.
"Biết, ta biết nấu, ta còn biết... Nhã Nhã vội vàng trả lời, hiển nhiên nàng còn muốn nói nàng biết làm những việc khác.