Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 939 - Chương 938: Ngươi Thực Sự Rất Đẹp (2)

Chưa xác định
Chương 938: Ngươi thực sự rất đẹp (2)

Đát Kỳ lại ngắt lời Nhã Nhã: "Được, sau này ngươi đi theo ta."

"Vâng, cảm ơn tiểu thư, cảm ơn..." Nhã Nhã vừa nói tới đây đã chảy nước mắt.

"Đừng khóc." Đát Kỷ thản nhiên nói: "Ngươi là thị nữ của Đát Kỷ, ngươi cao quý hơn bất kỳ người nào trong thế giới này, sẽ không còn ai có thể bắt nạt ngươi nữa!"

"Vâng... A, ngài, ngài là Đát Kỷ tiểu thư?" Nhã Nhã lên tiếng kinh hô, ở thế giới này, cái tên Đát Kỷ không người không biết.

Đát Kỷ nhẹ nhàng vung tay lên, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một chiếc xe ngựa. Mà một giây sau, trên tay nàng lại nhiều hơn một cái váy. Nàng đưa váy cho Nhã Nhã, hờ hững dặn dò:

"Vào trong xe thay quần áo đi."

"Vâng, Đát Kỷ tiểu thư" Nhã Nhã vội vàng nhận lấy y phục, sau đó đi ngay vào trong xe ngựa.

"Không dám cởi sao?" Hạ Chí nhìn Đát Kỷ, trong giọng nói mơ hồ có chút trào phúng.

"Ta rụt rè một chút không được sao?" Đát Kỷ hừ một tiếng yêu kiều, trong giọng nói có chút giận dỗi.

Hạ Chí cũng không nói thêm gì, chỉ là trên mặt hắn lộ ra nụ cười nhàn nhạt.

"Ngươi có biết ta bao nhiêu tuổi không?" Đột nhiên Đát Kỳ lại mở miệng hỏi.

"Không biết" Hạ Chí trả lời rất kiên quyết.

"Thật ra cùng lắm ta cũng chỉ lớn hơn ngươi vài tuổi mà thôi."

Trong giọng nói của Đát Kỷ có ý vị không cách nào miêu tả bằng lời, dường như là cô đơn, còn có chút ưu thương mơ hồ: "Nhưng với ta, phải ở lại trong thế giới này thêm một ngày chẳng khác nào ở thêm một thế kỷ. Ngươi vĩnh viễn cũng không thể hiểu được cảm giác khát cầu tự do kia."

Đôi mắt xinh đẹp đảo qua bốn phía, Đát Kỷ tiếp tục nói: "Thế giới này là một ngục giam to lớn, nhưng ta vững tin, rất nhanh thế giới này sẽ không còn tồn tại nữa. Lúc ấy, ta sẽ được tự do. Thế nhưng loại tự do này chẳng qua chỉ là trên thân thể, mà ngươi sẽ mang tới cho ta một loại giam cầm càng đáng sợ hơn, đó là một loại giam cầm về linh hồn"

Hạ Chí không nói gì. Thật ra chuyện rất đơn giản, bởi vì Đát Kỷ rất đặc biệt, cho nên một nam nhân hoặc là bị Đát Kỷ triệt để chinh phục, hoặc là triệt để chinh phục Đát Kỷ. Mà bất luận là ai chinh phục ai, người còn lại đều sẽ mất đi chính mình, rất có thể sẽ triệt để trở thành phụ thuộc của đối phương.

Đát Kỷ không muốn như vậy. Nàng không muốn trở thành người phụ thuộc vào Hạ Chí, thậm chí trở thành đồ chơi cho hắn.

Nhưng trong lòng nàng lại cũng khát vọng một nam nhân thật sự hiểu nàng, một nam nhân có thể biết vẻ đẹp chân chính của nàng... Sau đó chuyện biến thành như bây giờ, nàng hy vọng bản thân mình có thể chinh phục Hạ Chí, mà không phải bị Hạ Chí chinh phục.

Nàng muốn yêu, nhưng nàng càng cần tự do hơn.

Nhưng Hạ Chí cũng không thể để mình trở thành người phụ thuộc vào Đát Kỷ. Cho nên trên thực tế, bọn hắn đang bắt đầu một loại chiến tranh khác, ai thắng ai thua còn chưa thể biết trước được.

"Đát Kỷ tiểu thư" Giọng nói nhỏ nhẹ truyền đến, là Nhã Nhã đã thay quần áo xong ra khỏi xe ngựa.

Thật ra Nhã Nhã trông cũng rất xinh đẹp, nếu không nàng cũng không bị hai dị năng giả vừa ý. Mà sau khi thay một bộ váy màu xanh nhạt, thoạt nhìn Nhã Nhã cũng có về càng thêm thanh thuần hơn một chút, còn có chút giống với con một được nuông chiều từ nhỏ.

Đương nhiên, nàng hoàn toàn không cách nào sánh với Đát Kỷ.

"Đi thôi." Đát Kỷ xoay người, tiếp tục dọc theo đại lộ đi về phía trước.

"Đát Kỷ tiểu thư, chúng ta đi đâu vậy?" Nhã Nhã theo sát sau lưng Đát Kỷ, không nhịn được mở miệng hỏi.

"Tạm thời cứ đi dạo lung tung một hồi, sau đó tới Thiên Cung"

Đát Kỷ không nhanh không chậm nói.

"Đừng đi dạo, chúng ta đã đi dạo tương đối đủ." Lại đúng lúc này, Hạ Chí mở miệng: "Ta cần phải biết một việc, ngươi có tin tức xác thật chứng minh cái chết của lão sư có liên quan tới Thiên Cung, hay đó chẳng qua chỉ là suy đoán của ngươi? Hay hoặc là, đó chẳng qua chỉ là chuyện ngươi bịa ra, mục đích chỉ vì để ta tới nơi này?"

"Ta sẽ dẫn ngươi đi gặp một người, hắn chịu trách nhiệm những chuyện có liên quan đến thế giới kia của các ngươi. Ta tin chắc hắn sẽ biết rốt cuộc lão sư ngươi đã chết như thế nào." Đát Kỷ nói đến đây lại chớp chớp mắt, tiếp tục hỏi Hạ Chí: "Ngươi biết cưỡi ngựa không?"

Cũng không đợi Hạ Chí trả lời, phía trước đã xuất hiện ba con ngựa. Sau đó Đát Kỷ nhẹ nhàng nhảy lên lưng một con ngựa trắng, mà Nhã Nhã cũng theo sát mà lên một con ngựa đen, chỉ còn lại một con ngựa màu sắc sặc sỡ, hiển nhiên là dành lại cho Hạ Chí.

"Đuổi theo chúng ta đi!" Đát Kỷ cười thản nhiên với Hạ Chí, sau đó nàng cưỡi ngựa trắng phóng thẳng về phía trước.

Hạ Chí cũng nhảy lên ngựa, chỉ có điều khi ngựa mới chạy về phía trước chừng mấy trăm mét, đột nhiên nó biến thành thấp.

"Ha ha ha ha, Hạ Chí là hiệp sĩ cưỡi heo..." Tiếng cười như chuông bạc của Đát Kỷ truyền đến từ phía trước. Bởi vì con ngựa Hạ Chí cưỡi đột nhiên biến thành heo, hiển nhiên, đồ vật do Đát Kỷ chế tạo ra, nàng cũng có thể tùy ý thay đổi.

Nhưng Đát Kỷ lập tức không thể cười được nữa, bởi vì nàng đột nhiên cảm thấy eo nhỏ căng cứng, đồng thời, lồng ngực một nam nhân cứ như vậy mà dán lên phía sau lưng nàng.

Hạ Chí trực tiếp ngồi lên con ngựa trắng của Đát Kỷ, còn ôm eo nàng, mà đồng thời, giọng nói của hắn cũng vang lên bên tai Đát Kỷ: "Ta nói rồi, ta càng thích chơi hơn."

"Cứu mạng, có người sàm sỡ... ' Đột nhiên Đát Kỷ kêu lên như vậy, tiếng kêu đầy lo lắng, thống khổ. Không thể không nói, kỹ thuật biểu diễn của nàng bất luận là tới thế giới nào cũng có thể nhận được giải thưởng diễn viên xuất sắc nhất.

Dường như nghe được Đát Kỷ cầu cứu, trên bầu trời xa xăm có một bóng người đang nhanh chóng bay tới.

Bình Luận (0)
Comment