Đợi khi bóng người bay tới gần, dù là Nhã Nhã cũng có thể nhìn ra đó không phải một người mà là hai người. Nói cụ thể một chút, là một nam một nữ.
Một nam nhân chừng ba mươi tuổi, cả người mặc bạch bào, rõ ràng còn giữ lại mái tóc dài. Thoạt nhìn hắn ta càng có phần giống với công tử phong lưu thời cổ đại. Mà hắn ta trái tay ôm lấy một mỹ nữ, tay phải rõ ràng còn đang cầm một cái quạt xếp.
Mỹ nữ được bạch bào nam tử ôm trong lòng trước đó chậm rãi rớt xuống. Lúc này Hạ Chí cảm khái: "Rốt cục ta cũng phát hiện ra chút ưu điểm của thế giới này."
"Ưu điểm gì?" Đương nhiên Đát Kỷ đã không tiếp tục hô cứu mạng, có người sàm sỡ, ngược lại nàng có chút tò mò hỏi.
"Ưu điểm là ở chỗ này, dù ta trang bức kiểu gì cũng sẽ không bị người khác coi thành kẻ bệnh thần kinh" Hạ Chí lười biếng nói.
Sau đó hắn lại hơi kinh ngạc: "A? Sao ngươi không hô nữa? Hô rất dễ nghe, tiếp tục đi"
Đát Kỷ trên lưng ngựa nghiêng đầu nhìn lại, lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt cổ quái. Nàng đã ý thức được, lúc này Hạ Chí đã có biến hóa rất rõ ràng.
Xấp xỉ mười phút trước, Hạ Chí còn đang rất kháng cự nàng, không muốn có quan hệ thân thiết quá mức với nàng. Đát Kỷ cho rằng Hạ Chí làm vậy là vì hắn đang sợ hãi. Mà nàng thì muốn lợi dụng sự sợ hãi của Hạ Chí để chiếm thế chủ động. Thế nhưng hiện tại nàng đã ý thức được, nàng sai rồi.
Cho tới bây giờ Hạ Chí chưa từng sợ hãi nàng. Trước đây rất có thể là hắn không có tâm tình ấy, hắn vốn tập trung vào chuyện báo thù cho lão sư hắn, cho nên hắn mới không quá muốn quan tâm tới nàng. Nhưng hiện tại, hiển nhiên hắn đã đổi ý, mà loại thay đổi này của hắn khiến nàng cảm thấy không cách nào thích ứng được.
"Vừa rồi ở đây có người hô cứu mạng sao?" Giọng nói trung khí mười phần truyền đến, bạch bào nam tử đã đáp xuống phía trước. Ừm, không đúng, nói cho đúng là hắn ta cũng không rơi xuống.
Hai chân bạch bào nam tử cách mặt đất một đoạn, cứ như vậy hắn ta có thể lập tức duy trì tư thế đối diện với Hạ Chí. Hắn ta vừa hỏi vừa nhìn về phía Đát Kỷ, chẳng qua lúc này Đát Kỷ đang quay đầu nhìn về phía Hạ Chí, cho nên trên thực tế, bạch bào nam tử vẫn chưa nhìn thấy gương mặt của Đát Kỷ.
Nhưng cho dù là vậy, loại mị lực tự nhiên tản mát ra từ trên người Đát Kỷ vẫn khiến bạch bào nam tử bị cuốn hút thật sâu.
"Đúng, là nàng vừa hô cứu mạng," Hạ Chí lười biếng tiếp lời.
"Đúng không?" Bạch bào nam tử nhìn Hạ Chí: "Nói như vậy, ngươi đang sàm sỡ vị tiểu thư này?"
"Ừm, để ta suy nghĩ" Hạ Chí làm như đang chăm chú suy tính, sau đó trả lời: "Ta nhớ ban nãy dường như ta không sàm sỡ nàng, nhưng mà nếu nàng đã la như vậy, hẳn ta nên sàm sỡ nàng một chút thì hơn!"
Hạ Chí nói đến đây lại vươn một ngón tay ra, nâng cằm Đát Kỷ, trên mặt hiện lên nụ cười xán lạn: "Đến đây, nữ nhân, cười một cái cho ta xem."
Đát Kỷ hơi run sợ, tuy nàng biết Hạ Chí đã thay đổi, nhưng phong cách này hoàn toàn không nằm trong dự đoán của nàng.
"Tiểu tử, ta chỉ cảnh cáo ngươi một lần, lập tức thả vị tiểu thư này ra. Nếu không Tật Phong Hiệp ta sẽ không khách khí với ngươi!" Giọng nói của bạch bào nam tử đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Ta ghét nhất là loại dị năng giả ỷ mình có chút năng lực liền ức hiếp bình dân như các ngươi!"
"Ôi, tình tiết này không đúng lắm, không phải ngươi nói dị năng giả ở nơi này đều là rác rưởi sao?" Hạ Chí nhìn Đát Kỷ, lắc đầu cảm khái: "Hình như vị này là đại hiệp hành hiệp trượng nghĩa thuận tiện cua gái trong truyền thuyết."
"Nhìn ta đi" Đát Kỷ cười một tiếng quyến rũ với Hạ Chí, sau đó rốt cục nàng cũng quay đầu lại.
Mà nàng vừa quay đầu đã nghe được phù một tiếng, sau đó là một tiếng hừ đau.
Lại là vị Tật Phong Hiệp kia, hắn ta trực tiếp ném vị mỹ nữ đang ôm trong ngực kia xuống đất.
Tuy Tật Phong Hiệp đứng ở vị trí không quá cao, nhưng mỹ nữ kia bất ngờ không kịp đề phòng bị ném trên mặt đất, vẫn bị té lộn nhào.
"Ngươi định ném bạn gái của ngươi đi như vậy sao?" Đát Kỷ nhìn Tật Phong Hiệp, nhẹ nhàng cười một tiếng.
"Nàng không phải bạn gái ta, ta chỉ tùy tiện vui đùa một chút."
Tật Phong Hiệp nói nhanh, trông có về như rất sợ Đát Kỷ hiểu lầm.
"Ngươi, ngươi nói cái gì?" Mỹ nữ vừa bò từ dưới đất dậy nghe nói như thế lập tức đau lòng gần chết: "Ngươi, rõ ràng ngươi nói yêu ta, ngươi đã cứu mạng ta, lại còn nói ngươi rất yêu ta. Ngươi nói ngươi sẽ dẫn ta bay tới khắp chân trời góc biển..."
"Đó là do ngươi ngu xuẩn. Ta là dị năng giả, ngươi chỉ là người thường, sao ta có thể yêu ngươi?" Tật Phong Hiệp không nhịn được ngắt lời mỹ nữ kia: "Về phần cứu ngươi, sao ngươi ngây thơ thế? Đó là ta cố ý sắp xếp. Nếu không ngươi cho rằng những người đã giết cả nhà ngươi kia là từ đâu tới?"
"Ngươi, ngươi sai người giết cả nhà ta?" Mỹ nữ kia lảo đảo một cái, thiếu chút nữa đã ngã trên mặt đất.
"Ngươi thực sự sai người giết cả nhà nàng sao?" Đát Kỳ lại cười rất thản nhiên với Tật Phong Hiệp: "Có phải ngươi thường xuyên làm chuyện như vậy?"
"Đúng vậy, ta vừa ý mỹ nữ nào, đều sẽ sai người đi giết cả nhà nàng, sau đó vào thời khắc mấu chốt ta sẽ xuất hiện cứu nàng.
Mà ta cũng đã trở thành Tật Phong Hiệp bằng cách này." Tật Phong Hiệp ngoan ngoãn trả lời: "Như vậy các nàng sẽ tận tâm tận ý hầu hạ ta, ta muốn chơi thế nào cũng được, mãi tới khi chơi chán mới thôi..."