"Chờ khi ngươi chơi chán, ngươi sẽ xử lý các nàng như thế nào?"
Đát Kỷ tiếp tục hỏi.
"Rất đơn giản, ta dẫn các nàng bay lên trời, sau đó ném xuống là được rồi." Tật Phong Hiệp tiếp tục trả lời.
"Ngươi, ngươi... Mỹ nữ kia há mồm phun ra một ngụm máu tươi, sau đó trực tiếp hôn mê đi. Hiển nhiên chân tướng đáng sợ này khiến nàng không thể chịu đựng nổi.
Đát Kỷ quay đầu nhìn Hạ Chí, nhẹ nhàng nói: "Xem đi, ta đã nói rồi, toàn bộ bọn hắn đều là rác rưởi"
"Ngươi sai rồi." Hạ Chí lắc đầu: "Hắn còn không bằng cả rác rưởi."
Đột nhiên Hạ Chí rời khỏi con ngựa trắng, mà cùng rời đi theo hắn còn có Đát Kỷ. Chỉ nháy mắt Đát Kỷ đã phát hiện mình đang đứng trên bầu trời cao cao. Cúi đầu nhìn xuống, đã không thấy rõ con ngựa trắng phía dưới.
"Thật ra ta cũng có thể bay." Hạ Chí lười biếng nói: "Ta chỉ lười bay mà thôi."
"Ngươi, rốt cục ngươi là ai?" Một giọng nói có hơi kinh hoàng truyền đến. Mà người nói chuyện lại chính là Tật Phong Hiệp kia.
Lúc này hắn ta cũng đang ở bên bầu trời cao thật cao.
Vấn đề là không phải hắn ta tự mình bay lên, cho nên hắn ta mới kinh hoảng.
"Ừm, ta tên Hạ Chí, là nam nhân sắp hủy diệt không gian này." Hạ Chí không chút hoang mang nói: "Hiện tại ta sẽ hủy diệt ngươi trước."
"Ta sẽ giết chết ngươi trước!" Tật Phong Hiệp nổi giận gầm lên một tiếng, sau đó hóa thành một cái bóng vọt về phía Hạ Chí.
Khoan hãy nói, tốc độ của Tật Phong Hiệp thật sự rất nhanh, hệt như tật phong. Đáng tiếc, đối với Hạ Chí, tốc độ có nhanh hơn nữa cũng không có bất kỳ hiệu quả gì. Hắn chỉ rất tùy ý vươn tay đã có thể tóm lấy cổ áo của Tật Phong Hiệp, mà một giây sau, Tật Phong Hiệp phát hiện hắn ta như đã mất đi tất cả năng lực, vốn không cách nào nhúc nhích.
"Đời này ngươi chỉ còn một lần phi hành cuối cùng" Hạ Chí hờ hững nói một câu, sau đó buông lỏng tay, Tật Phong Hiệp rơi thẳng xuống.
"A... Năng lực của ta... Cứu mạng... A..." Phía dưới truyền đến tiếng kêu hoảng sợ của Tật Phong Hiệp. Vốn dĩ đối với hắn ta, chuyện rơi từ trên không xuống là hoàn toàn không có nguy hiểm gì. Thế nhưng khi hắn ta phát hiện mình không cách nào bay nữa, hắn ta biết, thứ hắn ta sắp gặp phải chính là tử vong.
Một tiếng kêu thảm thiết ngắn ngủi đã trở thành điểm cuối của sự kiện. Té xuống từ độ cao này, hiển nhiên Tật Phong Hiệp không thể nào sống sót được.
"Ta có một vấn đề." Hạ Chí nhìn Đát Kỷ: "Nếu ngươi có thể sáng tạo ra động vật như ngựa và heo, vậy ngươi có thể sáng tạo ra nhân loại không?"
"Không thể." Đát Kỷ trả lời rất nhanh.
"Như vậy sao, thật đáng tiếc." Hạ Chí lắc đầu, sau đó lại hỏi: "Vậy ngươi có thể biến mình thành dáng về những người khác không?
"Ngươi muốn ta biến thành ai?" Cặp mắt xinh đẹp của Đát Kỷ trừng Hạ Chí, dường như có một chút tức giận. Trên đời sao lại có loại đàn ông như vậy, lại muốn nàng biến thành những người khác. Lẽ nào hắn không biết nàng mới là người xinh đẹp nhất sao?
"Ừm, ta muốn dẫn Đồng Đồng tản bộ trên không trung một chút, như vậy nhất định sẽ rất lãng mạn." Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc: "Nhưng mà ta không quá muốn Đồng Đồng tiếp xúc với thế giới của chúng ta, cho nên sợ rằng suy nghĩ đưa nàng tản bộ trên không trung này ta không cách nào thực hiện."
"Ngươi muốn ta biến thành Thu Đồng, sau đó tản bộ trên không trung với ngươi sao?" Đát Kỷ trừng Hạ Chí, thầm cắn răng. Sau khi tên gia hỏa này khôi phục bản tính nàng mới phát hiện, gia hỏa này thực sự rất đáng ghét!
"Đúng vậy. ' Hạ Chí rất chờ mong nhìn Đát Kỷ: "Ngươi có thể biến thành dáng về của nàng không?"
"Không thể!" Lần đầu tiên Đát Kỷ phát hiện mình có chút không khống chế nổi tâm tình, gia hỏa này đúng là tên thần kinh!
Chờ đất Đột nhiên Đát Kỷ ý thức được không đúng, dường như trong lúc vô tình nàng đã bị Hạ Chí ám toán, không phải gia hỏa này đang cố ý muốn nàng ghen tị đấy chứ?
Nếu như nàng bắt đầu ghen ghét, chẳng phải có nghĩa nàng sắp yêu hắn thật sao?
Đát Kỷ nhanh chóng để mình tỉnh táo lại. Sau đó cười thản nhiên với Hạ Chí: "Thật ra chúng ta cũng có thể tản bộ trên không trung với nhau, cũng rất lãng mạn."
"Cũng đúng, đến đây, chúng ta tản bộ một chút đi." Hạ Chí kéo tay Đát Kỷ, bắt đầu đi lại trên bầu trời. Đối với hắn, mặc dù đang ở trên không trung những vẫn như đang giẫm trên đất bằng, ngược lại Đát Kỷ không được thích ứng lắm.
"Đi chậm một chút, ta không cẩn thận sẽ ngã xuống..." Đát Kỷ còn chưa nói dứt lời đã phát hiện, đột nhiên Hạ Chí buông lỏng tay ra, sau đó nàng liền té xuống.
"Gia hỏa này thật đáng giận!" Đát Kỷ giận tới cắn răng giữa không trung, chắc chắn gia hỏa này đã cố ý.
Đương nhiên, Đát Kỷ cũng không đến mức kinh hoảng. Một giây sau nàng đã biến ra một tiên hạc to lớn. Nàng cứ ngồi trên tiên hạc như vậy, bay thẳng về phía mặt đất.
"Tiên hạc này không tồi." Giọng nói quen thuộc truyền đến bên tai, Hạ Chí lại ôm lấy nàng từ phía sau: "Chúng ta có thể đặt tên cho nó, gì mà Tiên Hạc Hiệp Lữ... Ngươi thấy thế nào?"
Đát Kỷ đang cố gắng để bản thân mình bình tĩnh. Trước đó nàng còn cảm thấy mình chiếm ưu thế, nhưng bây giờ nàng cảm thấy bản thân mình đang liên tục bại lui. Nàng không thể tiếp tục như vậy, nàng phải nghĩ ra một đối sách mới.
"Các ngươi muốn làm gì?" Giọng nói hơi gấp gáp truyền đến từ phía dưới, đánh thức Đát Kỷ khỏi những suy nghĩ hỗn độn: "Các ngươi chớ làm loạn, ta, ta nói cho các ngươi biết, ta là thị nữ của Đát Kỷ tiểu thư, các ngươi dám bắt nạt ta là bất kính với Đát Kỷ tiểu thư!"