Cũng khó trách mọi người cảm thấy người này ngu ngốc. Phải biết rằng, từ sau khi người què làm bảo vệ cửa, cho tới bây giờ những người muốn cứng rắn xông vào trường trung học phổ thông Minh Nhật đều chưa có quả ngon gì để ăn.
Mà người này không chỉ muốn cứng rắn xông tới, giọng điệu kia lại có vẻ rất cần ăn đòn, khiến người ta có cảm giác hắn ta tới tìm đánh.
Một giây sau, mọi người nhìn thấy người què một phát bắt được cổ áo của nam nhân này, ném ra ngoài.
"Đẹp trai!"
"Người què đại thúc vẫn đẹp trai như vậy!"
"Quá đẹp trai!"
Không ít học sinh ở đó trầm trồ khen ngợi người què. Lại nói tiếp, thật ra ở trường trung học phổ thông Minh Nhật người què cũng rất nổi tiếng. Hiện tại có không ít học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật đều rất thân thiết gọi hắn ta là người què đại thúc. Cứ việc người què rất ít khi nói chuyện với mọi người, nhưng tất cả mọi người lại cảm thấy người què đại thúc này rất khốc.
"A... tiếng kêu thảm thiết thống khổ đột nhiên vang lên. Tất cả mọi người ngẩn ngơ, sau đó liền theo tiếng nhìn lại, phát hiện là nam nhân bị người què ném ra.
Nam nhân này vừa ngã trên mặt đất đã tỏ vẻ thống khổ dị thường: "Tay của ta, người què chết tiệt, ngươi đánh gãy tay của ta... A... Đau quá... A..."
"Người này đang giả bộ đúng không?"
"Quá giả."
"Như vậy đã có thể té gãy tay?"
"Người què đại thúc chỉ rất tùy ý ném nhẹ hắn ta ra ngoài mà thôi"
"Rất giỏi diễn"
Tất cả mọi người cảm thấy người kia đang diễn trò, dễ dàng gãy tay như vậy cũng quá giả một chút.
"Chuyện gì xảy ra? Thế này là thế nào?" Nhưng vào lúc này lại có hai cảnh sát xuất hiện. Bọn hắn đi nhanh về phía bên cạnh nam nhân kia, mở miệng dò hỏi.
"Cảnh quan, hắn ta đánh gãy tay của ta, ta chỉ muốn đi vào mà thôi, vậy mà hắn ta đã đánh gãy tay của ta. Ta muốn kiện hắn ta, ta muốn kiện hắn ta!" Nam nhân kia nằm trên mặt đất dùng một cánh tay chỉ vào người què: "Các ngươi xem, tay ta đã gãy rồi!"
Nam nhân kia vừa nói vừa từ dưới đất đứng dậy, dùng tay phải chỉ người què, tay trái thoạt nhìn rất vô lực buông thõng bên bờ vai, thật sự rất giống đã bị gãy.
Một cảnh sát lấy tay đụng tay trái của người kia một chút, người kia nhất thời kêu thảm thiết lên: "A... Cảnh quan, đừng đụng tay của ta, đau, đau chết ta rồi...
Nam nhân này tỏ vẻ rất khoa trương, cảnh sát giật mình tự lẩm bẩm nói: "Gãy thật..."
Một cảnh sát khác xoay người đi về phía người què, sau đó dừng bước ở vị trí cách người què không xa: "Ta nói này người què, ngươi xuống tay càng ngày càng nặng nhỉ"
"Ta xuống tay rất nhẹ." Giọng nói của người què rất hờ hững. Hắn ta cũng không xa lạ gì với cảnh sát này, mà cảnh sát này hiển nhiên cũng không xa lạ gì với người què, nguyên nhân cũng rất đơn giản, cảnh sát này chính là cảnh sát của đồn công an phụ cận, chịu trách nhiệm quản lý khu vực này.
Cảnh sát họ Mao, trong khu vực này hắn ta cũng rất được chào đón, cũng tương đối quen thuộc với tất cả mọi người. Rất nhiều người gọi hắn ta là Mao cục. Đương nhiên, trên thực tế, đừng nói tới cục trưởng, ngay cả đồn trưởng hắn ta cũng không phải, chỉ là một tên cảnh sát bình thường mà thôi.
"Người què, lần này ngươi xuống tay có nặng hay không cũng không phải do tùy ngươi." Cảnh sát họ Mao không nhanh không chậm nói: "Hiện tại tay của hắn ta đã thành như vậy, kiểu gì cũng không thể nói là xuống tay nhẹ được."
"Chính hắn ta làm gãy mà thôi." Người què lạnh lùng nói.
"Được rồi, nếu ngươi đã nói như vậy ta cũng không có biện pháp nào. Nhưng mà mặc kệ hắn ta tự làm gãy hay là ngươi làm gấy, ngươi ra tay đánh người vẫn là sự thực, mà hiện tại tay hắn ta đã gãy cũng là sự thật. Cho nên mặc kệ thế nào, ngươi vẫn phải theo ta về sở một chuyến, đợi khi điều tra rõ ràng mọi chuyện rồi lại nói." Cảnh sát họ Mao nói lời này nghe cũng rất hợp lý.
Mấu chốt là mỗi người đều biết, người què chưa bao giờ rời khỏi trường trung học phổ thông Minh Nhật. Nói cho đúng, trên cơ bản hắn ta sẽ không rời khỏi khu vực chung quanh cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật.
"Nếu ta không đi thì sao?" Người què lạnh lùng hỏi.
"Người què, chúng ta đang làm việc theo nếp, ngươi là người thông minh, cản trở người thi hành công vụ cũng không phải chuyện tốt gì." Dường như trong giọng nói của cảnh quan họ Mao đã có một chút ý uy hiếp: "Có chuyện ngươi nên biết, hiện tại trường trung học phổ thông Minh Nhật các ngươi thuộc khu vực do chúng ta phụ trách quản hạt"
"Chỉ là các ngươi còn chưa có tư cách quản ta!" Ánh mắt người què lạnh như băng: "Đừng cho là ta không biết các ngươi đang làm cái gì, tốt nhất các ngươi nên lập tức cút ngay cho ta!"
"Nha, người què ngươi nói vậy là đang uy hiếp ta?" Giọng điệu của Mao cảnh quan có chút là lạ: "Ngươi nói vậy là có ý nếu ta không đi, có phải ngay cả cảnh sát ngươi cũng dám đánh?"
Không đợi người quẻ nói gì, Mao cảnh quan đột nhiên lạnh mặt, giọng điệu cũng đột nhiên trở nên lạnh lẽo: "Người quẻ, ngược lại ta cũng thật muốn nhìn xem ngươi có phải loại coi trời bằng vung như vậy không. Hiện tại lập tức đi theo ta một chuyến, nếu không ta sẽ còng tay ngươi đi!"
"Chỉ bằng ngươi?" Trên mặt người què lộ ra vẻ đùa cợt.
Mà vẻ mặt này lập tức khiến Mao cảnh quan cảm giác bị nhục nhã. Hắn ta lập tức lấy ra một bộ còng tay, chuẩn bị đi về phía người què.
"Ừm!" Một tiếng kêu đau đớn, Mao cảnh quan bay ngược ra ngoài, lại cũng bị người què ném ra.
"Đẹp trai!"
"Người què đại thúc vẫn đẹp trai như cũ!"
Lại có không ít học sinh ở bên cạnh trầm trồ khen ngợi. Lúc này, có một số học sinh vốn đang chuẩn bị về nhà cũng lưu lại xem náo nhiệt.
"Tốt, rất tốt, người què ngươi thật trâu, ngay cả cảnh sát cũng dám đánh!" Mao cảnh quan bò từ dưới đất dậy, sau đó quay đầu nhìn về phía một cảnh sát khác: "Đã quay lại rồi chứ?"