Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 987 - Chương 986: Ta Xuống Tay Rất Nhẹ (2)

Chưa xác định
Chương 986: Ta xuống tay rất nhẹ (2)

"Đã quay lại, chứng cứ vô cùng xác thực!" Người cảnh sát kia gật đầu, dáng vẻ có chút hưng phấn.

"Tốt, chúng ta về báo cho phía trên, ta không tin trường trung học phổ thông Minh Nhật này là khu vực nằm ngoài vùng pháp luật!" Mao cảnh quan vừa nói vừa gọi điện thoại: "Hồ tổ trưởng, ta là Mao Bằng... Được được được, ta sẽ đứng ở đây chờ."

Vị Mao cảnh quan này có cái tên hơi không dễ nghe, khi nghe giống hệt với Mao Bằng. Có lẽ cũng chính vì vậy nên bình thường hắn ta thường không tự báo ra tên của mình.

Cúp điện thoại nhanh chóng, sau đó Mao Bằng lại đi về phía người què: "Người què, ngươi thật giỏi nhỉ, ta biết ngươi thân thủ tốt, hiện tại ta không so đo với ngươi. Chẳng qua đêm nay ngươi chuẩn bị tới cục cảnh sát ở lại đó thật tốt đi!"

Người què lạnh lùng nhìn Mao Bằng nhưng cũng không nói thêm gì, chỉ đứng ở cửa trường học.

Tiếng còi cảnh sát truyền đến từ xa xa, xấp xỉ chừng hai phút sau đã có mấy chiếc xe cảnh sát xuất hiện ở cổng trường trung học phổ thông Minh Nhật. Mà có một chiếc trong đó là xe tải chuyên dụng, phía trên đứng đầy đặc công súng thật đạn thật!

"Tình huống này không đúng lắm"

"Hình như bọn chúng cố ý đến gây sự?"

"Ta cũng cảm thấy vậy."

"Phiền toái, lần này người què đại thúc phải bị thua thiệt."

Mặc dù là đám học sinh đứng xem cũng cảm giác được có điểm gì đó không đúng. Mà giờ khắc này, Lỗ Ban cũng tới đến bên cạnh người què, nhỏ giọng nói: "Người què, tình huống không đúng lắm, bọn họ đang bày kế bắt ngươi."

"Ta biết." Giọng điệu của người què rất bình tĩnh.

Người sáng suốt đều có thể nhìn ra. Từ khi nam nhân kia có ý đồ xông vào trường học cho đến khi Mao Bằng xuất hiện, cùng với sự xuất hiện của những cảnh sát hiện tại đều nói rõ bọn chúng đã sắp xếp tốt từ lâu. Chỉ cần nhìn thời gian một chút, nam nhân kia vừa bị người què ném ra Mao Bằng đã lập tức xuất hiện. Mà bây giờ, Mao Bằng mới gọi điện thoại hai phút đã có nhiều cảnh sát tới đây như vậy. Nếu không phải bọn chúng đã sớm có chuẩn bị, sao có thể tới nhanh như thế?

Một chiếc xe quân dụng ngừng lại. Mấy cảnh sát xuống xe đi về phía bên này, dẫn đầu là một nam nhân hơn ba mươi tuổi, vóc người khôi ngô, khiến người ta có cảm giác không giận tự uy.

"Hồ tổ trưởng, chính hắn ta đã đả thương người trước, sau đó còn đánh lén cảnh sát!" Mao Bằng đi nhanh đến bên cạnh cảnh sát khôi ngô, chỉ chỉ người què, nói nhanh.

Cảnh sát khôi ngô được gọi là Hồ tổ trưởng kia chỉ gật đầu, sau đó tiếp tục đi nhanh về phía người què, sau cùng hắn ta đứng ở vị trí cách người què không xa, dừng lại: "Ta là tổ trưởng tổ đại án cục cảnh sát thành phố Thanh Cảng Hồ Quang Huy. Hiện tại ta chính thức báo cho ngươi biết, ngươi có liên quan tới việc cố ý đả thương người và cản trở người thi hành công vụ, xin ngươi đi theo chúng ta tới cục cảnh sát điều tra. Nếu như ngươi không phối hợp, chúng ta sẽ áp dụng biện pháp cưỡng chế!"

"Chỉ vì tới bắt ta mà các ngươi cố ý thành lập một tổ đại án, các ngươi cũng rất hao tâm." Trong giọng nói lạnh lùng của người què hiện lên vẻ khinh thường: "Thế nhưng dựa vào đám phế vật như các ngươi có tư cách gì tới bắt ta?"

Một luồng khí tức lạnh thấu xương đột nhiên phát ra từ trên người người què. Đó tựa như một luồng sát khí, một loại sát khí chân chính mà chỉ có người từng chinh chiến sa trường mới có thể có!

"Ta cảnh cáo các ngươi một lần cuối cùng, lập tức cút đi, nếu không tự gánh lấy hậu quả!" Giọng nói của người què lạnh lẽo dị thường.

"Giọng điệu thật lớn, thật đúng là coi trời bằng vung!" Hồ Quang Huy sầm mặt lại: "Hai người lên bắt hắn lại cho ta!"

Hai cảnh sát phía sau Hồ Quang Huy lập tức hành động, đang chuẩn bị ra tay. Nhưng đúng vào lúc này, người què lại động thủ trước.

Một cảnh sát trong đó vừa lấy một bộ còng tay ra đã cảm thấy cánh tay căng thẳng, một giây sau hắn ta phát hiện vậy mà mình lại bị còng trước.

Mà một cảnh sát khác cũng gần như giống vậy, đang chuẩn bị ra tay nhưng bản thân hắn ta cũng bị còng trước. Mà đây cũng chưa phải kết thúc. Hồ Quang Huy đột nhiên cảm thấy tiểu phúc truyền đến cảm giác đau nhức, đã trúng một cước.

"A!" Hồ Quang Huy kêu lên một tiếng đau đớn, trong lòng càng kinh sợ không ngớt, hắn ta có nghĩ thế nào cũng không ngờ tới người què lại dám động thủ trước!

"Lão tử đập chết ngươi!" Hồ Quang Huy nổi giận gầm lên một tiếng, tiến triển của chuyện này hoàn toàn vượt khỏi kế hoạch vốn có của hắn ta. Hắn ta sờ về phía bên hông chuẩn bị rút súng, nhưng hắn ta mới vừa mò tới bao súng, cánh tay lại truyền đến cảm giác đau nhức.

Crắc!

Cánh đoạn trực tiếp bị vặn gãy.

"A..." Rốt cục Hồ Quang Huy cũng không nhịn được mà phát ra một tiếng kêu thảm thiết thống khổ.

"Dừng tay!"

"Quỳ xuống!"

"Hai tay ôm đầu ngồi xổm xuống!"

Mấy tiếng rống giận đột nhiên vang lên. Mà gần như đồng thời, mấy chục người cùng nhau chĩa súng về phía người què. Rốt cục đám đặc công Hồ Quang Huy mang tới cũng kịp phản ứng, cùng nhau rút súng vọt về phía bên này.

Đương nhiên người què không hề nghe lời bọn hắn. Hắn ta một tay bắt lấy áo Hồ Quang Huy, tóm hắn ta qua, sau đó lại quét mắt nhìn bốn phía một cái, chậm rãi nói: "Người của trưởng trung học phổ thông Minh Nhật đều lui về trường học, để tránh đạn lạc ngộ thương."

"Trở về, tất cả mọi người trở về!" Lỗ Ban cũng hô to: "Mọi người đi vào trong đi, tránh xa một chút!"

Thoáng cái không khí ở hiện trường đã trở nên hơi khẩn trương.

Đám học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật sôi nổi lui về trường học, mà đám người đang vây xem cũng vô thức bắt đầu tránh lui. Dù sao thì một khi nổ súng, đây không phải chuyện đùa.

"Buông con tin ra, lập tức thả con tin!" Một đặc công lớn tiếng quát lên.

"Chờ đã, không cần nổ súng!" Đúng lúc này một giọng nói truyền đến. Nương theo giọng nói này, một mỹ nữ cao quý gợi cảm xuất hiện trong tầm mắt mọi người, lại chính là Thu Đồng.

Bình Luận (0)
Comment