Dị Năng Giáo Sư ( Dịch )

Chương 989 - Chương 988: Không Ngoại Lệ (2)

Chưa xác định
Chương 988: Không ngoại lệ (2)

Mấy vệ sĩ bên cạnh Thu Đồng cũng phải lau mắt mà nhìn với người què. Trước đây bọn họ chỉ nghe nói Hạ Chí rất lợi hại, lại không nghĩ rằng người què cũng có thể cường đại như thết Mỗi một lần người què ra tay đều có một đặc công ngã xuống.

Chỉ mấy phút ngắn ngủi trôi qua, toàn bộ cảnh sát đã bị đánh ngã xuống đất không dậy nổi. Không chỉ có đặc công, những cảnh sát bình thường khác, kể cả Mao Bằng xuất hiện sớm nhất, cũng bị người què tát ngã xuống đất, thật lâu không thể đứng dậy được.

"Trở về nói cho người sau lưng ngươi biết, cút trở lại kinh thành đi!" Người què ném Hồ Quang Huy xuống đất, lạnh lùng nói.

"A..." Bốn phía là một mảnh hoan hô, sau đó có tiếng vỗ tay vang lên, mà những tiếng vỗ tay hoan hô này đương nhiên đều đến từ học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật.

Thu Đồng nhẹ nhàng thở phào một hơi, vẫn không khỏi nhớ tới Hạ Ch. Người hắn tìm tới quả nhiên không phải người bình thường.

Nhưng một giây sau Thu Đồng lại biến sắc, bởi vì đột nhiên nàng thấy được cả người người què đang bay lên, sau đó nặng nề té xuống đất.

Tiếng hoan hô im bặt mà dừng, bốn phía đột nhiên im ắng, này...

rốt cục đã có chuyện gì xảy ra?

"Nghe nói hiện tại ngươi rất thích cái tên người què này." Một giọng nói lạnh lùng vang lên, mà nương theo giọng nói này, một nam nhân hơn ba mươi tuổi xuất hiện trong tầm mắt mọi người.

Người này mặc âu phục, phong độ không tầm thường, vóc dáng cũng rất cao. Hắn ta đeo một cặp kính mắt. Hắn ta vừa nói chuyện vừa chậm rãi đi về phía người què.

"Thật ra ngươi nên ngoan ngoãn làm người què chân chính" Nam nhân mặc âu phục đi tới trước mặt người què. Người què đang ở đó cố gắng muốn đứng lên, nhưng hắn ta mới đứng dậy phân nửa, nam nhân mặc âu phục đã đột nhiên giơ chân lên, giẫm người què ngã xuống đất. Sau đó hắn ta cứ như vậy tiếp tục dùng chân đạp trên ngực người què.

"A..." Nhiều tiếng hô kinh ngạc vang lên, trong lúc nhất thời học sinh của trường trung học phổ thông Minh Nhật đều trợn tròn mắt. Này... sao lại thế này?

Vừa rồi người què đại thúc còn dũng mãnh phi thường như vậy, vì sao chỉ trong nháy mắt lại đột nhiên biến thành không có một chút sức phản kháng vậy?

"Thật ra ngươi nói không sai, bất luận ngươi làm gì cũng không tới phiên đám cảnh sát bình thường bọn hắn quản. Thế nhưng ngươi càng nên rõ ràng, vẫn có người có thể quản ngươi." Nam nhân mặc âu phục từ trên cao nhìn xuống người què: "Tỷ như, ta.

"Ngươi không có tư cách!" Người què cắn răng, lạnh lùng phun ra những lời này.

Nam nhân mặc âu phục hừ lạnh một tiếng, chân hơi dùng sức.

Trên mặt người què lộ ra vẻ thống khổ, nhưng hắn ta vẫn không rên một tiếng, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn nam nhân mặc âu phục.

"Dừng tay!" Rốt cục Thu Đồng cũng không nhịn được mở miệng.

Nàng vừa nói vừa đi ra cổng trường: "Ta là hiệu trưởng nơi này, Thu Đồng, có chuyện gì các ngươi có thể tới tìm ta!"

"Thu Đồng tiểu thư, thật trùng hợp, đúng là ta có việc muốn tìm ngươi." Nam nhân mặc âu phục quay đầu nhìn Thu Đồng: "Ta đang điều tra một vụ án rất cần Thu Đồng tiểu thư phối hợp với ta một chút."

"Ngươi là ai? Nếu như ngươi là cảnh sát thì lấy giấy chứng nhận ra đây!" Giọng nói của Hàn Tiếu truyền tới từ bên cạnh: "Ta là luật sư, các ngươi đừng mơ có thể xằng bậy."

"Muốn giấy chứng nhận? Đơn giản, ta có. Nam nhân mặc âu phục thật sự lấy ra một tờ giấy chứng nhận, quăng về phía Hàn Tiếu: "Hàn luật sư, từ từ xem đi, nếu như ngươi hoài nghi giấy chứng nhận của ta là giả, ngươi có thể từ từ thăm dò. Ta cho các ngươi thêm thời gian"

Hàn Tiếu nhận lấy giấy chứng nhận, phát hiện nam nhân mặc âu phục này cũng không phải cảnh sát mà là nhân viên của Cục An Ninh gì đó, vậy mà quyền hạn của hắn ta còn lớn hơn cả cảnh sát bình thường.

"Ta điều tra giấy chứng nhận của ngươi trước." Mặt ngoài Hàn Tiếu nói như vậy nhưng trong lòng lại thầm hô hỏng bét. Chuyện rất không ổn, nếu Thu Đồng thật sự bị người này dẫn đi, ai biết nàng sẽ bị mang tới nơi nào.

"Hàn luật sư, ta biết ngươi đang kéo dài thời gian, thật đáng tiếc, ngươi làm vậy cũng chẳng có chút ý nghĩa nào." Trong giọng nói của nam tử mặc âu phục không chỉ có hờ hững còn có xem thường. Sau đó hắn ta lại nhìn về phía Thu Đồng: "Thu Đồng tiểu thư, ngươi còn đang chờ Hạ Chí trở về sao?"

"Chuyện này không liên quan gì tới ngươi!" Giọng nói của Thu Đồng rất lạnh lùng. Lúc này nàng đã hoàn toàn xác định, người này thực sự tới vì nàng.

"Thu Đồng tiểu thư, từng có người nào nói cho ngươi biết, đây cũng không phải lần đầu tiên Hạ Chí mất tích?" Trong giọng điệu của nam tử mặc âu phục mơ hồ có trào phúng: "Ngươi có biết lần trước hắn mất tích phải mất bao lâu hắn mới trở về không?"

Không đợi Thu Đồng nói gì, nam nhân mặc âu phục đã nói tiếp:

"Lần trước đó hắn biến mất bốn năm, mà bây giờ hắn chỉ mới biến mất chưa tới bốn tháng. Ngươi cảm thấy hắn sẽ quay lại nhanh như vậy sao?"

"Bản thân ngươi đang dùng logic gì vậy?" Hàn Tiếu đứng bên cạnh không nhịn được: "Lần trước ngươi tới một chỗ cần bốn năm, lần này ngươi đi lại vẫn đi bốn năm? Đầu óc các ngươi bị gì vậy?"

"Hàn luật sư, ta không có hứng thú tranh cãi mấy chuyện này với ngươi!" Nam nhân mặc âu phục lạnh lùng nói: "Ta chỉ muốn nói cho các ngươi biết, không nên trông cậy vào việc Hạ Chí sẽ quay về giúp các ngươi!"

"Rốt cuộc các ngươi muốn làm gì?" Hàn Tiếu có chút tức giận hỏi.

"Thu Đồng tiểu thư, hiện tại ngươi nhất định phải đi theo ta một chuyến." Nam nhân mặc âu phục lạnh lùng quét mắt nhìn bốn phía: "Mà tất cả mọi người các ngươi đều nghe kỹ chúng ta, ai dám ngăn cản ta chấp hành công vụ, ta sẽ bắt người đó lại, bất luận là ai cũng không ngoại lệ!"

Bình Luận (0)
Comment