Nam nhân mặc âu phục dùng chân đạp người què, trên người tản ra một luồng khí tức lạnh lùng. Đồng thời, những cảnh sát bị người què đánh ngã trước đó cũng đều đứng dậy, nét mặt nguyên một đám trở nên lạnh lùng nghiêm nghị, hận không thể lập tức tìm người phát tiết. Trong lúc nhất thời, bầu không khí bốn phía đột nhiên trở nên lạnh lùng nghiêm nghị dị thường.
Mỗi người đều cảm thấy không ổn. Mà mọi người cũng đều ý thức được một việc, hôm nay, mục tiêu chân chính của bọn chúng là Thu Đồng. Những người này đang cố ý dùng một phương thức nhìn như quang minh chánh đại để dẫn Thu Đồng đi. Mà bên phía trường trung học phổ thông Minh Nhật dường như không có người nào có thể ngăn cản chuyện này xảy ra.
"Thu Đồng tiểu thư, bây giờ ngươi định ngoan ngoãn đi theo ta hay là để cả trường trung học phổ thông Minh Nhật phải chôn cùng ngươi?" Nam nhân mặc âu phục mở miệng lần nữa, mà ý uy hiếp trong giọng điệu của hắn ta cũng càng thêm rõ ràng.
Khuôn mặt Thu Đồng lạnh băng, trong đôi mắt đẹp mơ hồ có lửa giận lóe lên. Có điều trong lòng nàng ít nhiều gì cũng có chút bất đắc dĩ. Bởi vì nàng phát hiện, giờ này khắc này nàng thực sự không nghĩ ra được bất kỳ đối sách nào tốt.
Nàng biết mình không thể đi cùng người này, nhưng nàng cũng biết ở đây không ai có thể giúp nàng được.
Trong lúc vô thức Thu Đồng lại nhớ tới Hạ Chí. Mỗi lần nàng gặp nguy hiểm hắn đều xuất hiện đúng lúc. Lần này hắn có thể xuất hiện sao?
"Thu đại tiểu thư, ta đi cùng với ngươi." Hàn Tiếu bắt lấy tay Thu Đồng, nhỏ giọng nói.
Giờ này khắc này, đây cũng là chuyện duy nhất Hàn Tiếu có thể làm.
"Thu Đồng tiểu thư, chúng ta sẽ cố gắng hết sức bảo vệ ngươi."
Phía sau cũng có một vệ sĩ mở miệng nói.
Bọn hắn đã có thể tính là tận lực. Bởi bọn hắn cũng rõ ràng, lấy thực lực của bọn hắn hoàn toàn không đủ để bảo vệ Thu Đồng.
Một trận gió nhẹ thổi tới, Thu Đồng không tự chủ rùng mình.
Mặc dù hôm nay trời trong xanh, nhưng bên phía thành phố Thanh Cảng đã vào đông, mà bây giờ Thu Đồng lại càng cảm thấy lạnh hơn.
"Chờ đã, sao lại thế này?" Một giọng nói truyền đến từ bên ngoài, một nam một nữ nhanh chóng chạy về phía bên này, lại chính là Trương Thành Hùng và Phi Yến. Hiển nhiên hai người bọn họ mới vừa mới trở về.
Trương Thành Hùng chạy nhanh tới. Hắn ta nhìn về phía nam nhân mặc âu phục kia, mở miệng nói: "Ta là Trương Thành Hùng, đến từ Trương gia..."
"Cút!" Nam nhân mặc âu phục lạnh lùng phun ra một chữ.
"Ngươi nói chuyện kiểu gì vậy? Ngươi muốn... Ách!" Trương Thành Hùng còn chưa dứt lời đã hừ một tiếng đau đớn, ngã trên mặt đất.
"Ngươi không sao chứ?" Phi Yến cả kinh vội vàng đi đỡ Trương Thành Hùng.
"Thu Đồng tiểu thư, kiên nhẫn của ta có hạn, đừng để ta cứng rắn đưa ngươi đi!" Nam nhân mặc âu phục lạnh lùng nhìn Thu Đồng, một bộ bất cứ lúc nào cũng có thể ra tay.
Vô số đôi mắt nhìn Thu Đồng. Trong lòng đám học sinh của trường trung học phổ thông Minh Nhật đều có chút bận tâm.
Chẳng lẽ vị mỹ nữ hiệu trưởng kia phải đi chung với người này sao?
"A, tình huống này không đúng lắm?" Đúng lúc này, một giọng nói đột nhiên vang lên: "Vì sao lại có nhiều người như vậy? Lẽ nào bí mật ta sắp cầu hôn Đồng Đồng đã bại lộ?"
Nghe được giọng nói này, không ít người đều ngẩn ngơ, mà trên mặt Thu Đồng càng lộ ra vẻ khó có thể tin. Chỉ nháy mắt, Hàn Tiếu trừng to mắt, mà Trương Thành Hùng càng trở mình bò ngay dậy.
Đối với mọi người, giọng nói này thật sự quá quen thuộc, nhưng trong quen thuộc lại có chút xa lạ. Dù sao cũng đã rất lâu rồi bọn hắn không nghe được giọng nói này.
Sau đó mọi người cùng nhìn về nơi giọng nói phát ra.
"Thu đại tiểu thư, mau nhìn, là Hạ, Hạ, Hạ..." Hàn Tiếu bắt lấy tay Thu Đồng, trong lúc nhất thời vì kích động quá mức mà nàng lại có chút cà lăm.
"Móa, này, đây là gặp quỷ rồi?" Trương Thành Hùng tự lẩm bẩm.
"Hạ lão sư!"
"Là Hạ lão sư!"
"Hạ lão sư trở lại rồi!"
"Oa, thật là Hạ lão sư!"
Vô số tiếng hoan hô đột nhiên vang lên. Các học sinh đứng đó hưng phấn hô to. Mới vừa bắt đầu tất cả mọi người còn cảm thấy khó có thể tin vào hai mắt mình, nhưng bây giờ bọn hắn đã xác định, đó thật sự là Hạ Chí, Hạ Chí đã trở lại rồi!
Thu Đồng lẳng lặng đứng ở nơi đó nhìn bóng người quen thuộc xuất hiện trong tầm mắt. Thoạt nhìn dường như hắn vẫn giống như trước, không hề có chút biến hóa nào. Nhưng nhìn kỹ một chút lại như có chút khác biệt. Chỉ là nàng cũng không biết khác ở chỗ nào, nàng chỉ biết mũi nàng đột nhiên có chút xót.
Muốn khóc.
Thu Đồng rất muốn khóc. Tại thời khắc mấu chốt này, rốt cục hắn cũng trở lại rồi, vào lúc nàng cho rằng chắc chắn lần này hắn không thể xuất hiện kịp lúc, hắn lại vẫn như thường ngày, vào lúc nàng cần hắn nhất hắn sẽ đúng lúc xuất hiện trước mặt nàng.
Giờ khắc này, Thu Đồng có xung động muốn bổ nhào tới, thậm chí trong đầu nàng còn huyễn tưởng ra hình ảnh mình nhào vào trong ngực Hạ Chí. Nhưng cuối cùng nàng vẫn không động, nàng chỉ đứng như thế lẳng lặng nhìn Hạ Chí, nhìn hắn chậm rãi đi về phía nàng.
"Crắc!" Tiếng gãy xương rất thanh thúy đột nhiên vang lên. Mà một giây sau, mọi người lập tức nghe được tiếng kêu thảm thiết thê lương: "A..."
Tiếng kêu thảm thiết này rốt cục cũng khiến mọi người dời đi một chút lực chú ý. Sau đó mọi người phát hiện, người đang phát ra tiếng kêu thảm chính là nam nhân mặc âu phục có ý đồ đưa Thu Đồng đi.
Nam nhân mặc âu phục tử đang sắp ngã xuống đất. Cái chân vốn đang giẫm lên người què của hắn ta như đã gãy. Chỉ có điều khi hắn ta ngã xuống mặt đất, Hạ Chí lại đá một đá lên cái chân còn lại của hắn ta.