Crắc.
Lại là tiếng xương gãy thanh thúy, hiển nhiên cái chân còn lại của nam nhân mặc âu phục cũng đã gãy.
Nhưng dù là như thế, nam nhân mặc âu phục vẫn không thể ngã xuống đất. Hai tay Hạ Chí đã vươn ra bắt lấy hai tay nam tử mặc âu phục, dùng sức uốn éo, tiếng gãy xương thanh thúy kia nói cho mọi người, tứ chỉ của nam nhân mặc âu phục đã bị gãy hết.
Mà tiếp theo, Hạ Chí tiện tay hất một cái ném nam nhân mặc âu phục ra ngoài.
Nam nhân mặc âu phục nặng nề ngã ở ven đường, một chút tiếng động cũng không có, hiển nhiên là đã hôn mê.
Một nhóm cảnh sát nhìn Hạ Chí với ánh mắt sợ hãi, lại không ai dám động. Lúc nãy bọn chúng có nhiều người như vậy còn đánh không lại người què, mà nam nhân mặc âu phục vốn có thể dễ dàng xử lý người què lại bị Hạ Chí dễ dàng dẹp đi như vậy. Chênh lệch thực lực giữa hai bên không cần nghĩ cũng có thể biết rõ.
"Có thể đứng lên không?" Hạ Chí nhìn người què trên mặt đất.
"Có thể." Người què cắn răng, có chút cố sức nhưng vẫn có thể đứng dậy.
"Lỗ Ban, đưa người què tới chỗ giáo y đi." Hạ Chí dặn một câu.
"Được." Thật ra Lỗ Ban đã đi tới đỡ lấy người què, hai người mau chóng rời đi.
Hạ Chí xoay người nhìn về phía Thu Đồng, trên mặt lộ ra nụ cười xán lạn dị thường: "Đồng Đồng, ta đã trở về."
Thu Đồng há miệng muốn nói điều gì, nhưng lại không thể phát ra. Nàng muốn trừng Hạ Chí một cái, thế nhưng lại như đã quên mất nên làm động tác này như thế nào. Cuối cùng nàng không nói gì, chỉ theo bản năng bước lên trước hai bước, nhưng nàng cũng chỉ bước hai bước rồi ngừng lại.
Trong lòng Thu Đồng vẫn rất căng thẳng. Cứ việc nàng rất muốn nhào vào trong lòng Hạ Chí, nhưng thiên tính rụt rè bảo thủ khiến nàng không cách nào làm ra hành động có chút phóng khoáng như vậy trước mặt mọi người.
"Honey, nhớ ta không?" Hạ Chí lại mở miệng, nụ cười của hắn vẫn xán lạn như cũ.
"Sao bây giờ ngươi mới về?" Rốt cục Thu Đồng cũng mở miệng, trong giọng nói của nàng có chút tức giận. Nhưng giọng điệu mang theo một chút chất vấn này thật ra lại tương đương với đang gián tiếp trả lời Hạ Chí, nàng cảm thấy hắn trở về quá muộn, cũng chẳng khác gì đang nói thật ra nàng nhớ hắn.
"Thật ra ta vốn muốn cho ngươi một kinh hỉ, nhưng hiện tại xem ra ta không cách nào mang kinh hỉ tới được." Hạ Chí bày ra vẻ hơi buồn bực: "Ừm, Đồng Đồng, ngươi chờ một chút, ta có thứ muốn tặng cho ngươi."
Hạ Chí quay đầu nhanh chóng đi tới ven đường. Không biết từ lúc nào ven đường đã có thêm một chiếc xe tải lớn, mà thùng xe đang bị đóng. Trong tầm mắt mấy trăm người, sau khi Hạ Chí mở thùng xe ra đã nhảy lên, sau đó hắn lại nhanh chóng nhảy ra ngoài. Mà lúc này, trong ngực hắn ôm đầy hoa tươi.
Không ít người thầm nói, không phải chỉ là tặng hoa thôi sao, có cần phải dùng xe tải để chứa không?
"Tránh ra một chút, đều tránh ra một chút." Hạ Chí vừa ôm hoa tươi vừa hô to. Sau đó hắn quay đầu nhìn những cảnh sát kia: "Các ngươi, đúng, ta đang nói các ngươi, các ngươi đứng ngay ngắn ven đường cho ta, duy trì trật tự một chút, đừng để người nào đến."
Một đám cảnh sát đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng bọn chúng đều ngoan ngoãn chạy đi duy trì trật tự.
Hạ Chí ôm hoa tươi chạy về phía Thu Đồng, mà Hàn Tiếu rốt cục cũng không nhịn được lên tiếng: "Ta nói này Hạ đại soái ca, nhiều hoa như vậy Thu đại tiểu thư vốn không ôm hết"
Thật ra Thu Đồng cũng đang nói thầm trong lòng, gia hỏa này có muốn tặng hoa thì cứ tặng, nhưng có cần phải ôm nhiều hoa như vậy không? Hơn nữa mấu chốt là gia hỏa này định tặng hoa gì cho nàng vậy, đây vốn không phải hoa hồng.
"Đồng Đồng, đừng lo lắng, hoa này không phải để tặng cho ngươi." Hạ Chí lập tức nói.
Thu Đồng lại có chút giận. Gia hỏa này nói thế là có ý gì? Biến mất mấy tháng không nói, vừa về đến đã muốn chọc giận nàng có phải không?
Thu Đồng đang nghĩ như vậy đã phát hiện vậy mà Hạ Chí lại có thể đặt đống hoa kia trên mặt đất, mà nàng còn chưa kịp mắng hắn, Hạ Chí đã xoay người lại chạy về phía xe tải, sau đó rất nhanh hắn lại ôm đây hoa tươi ra.
Cứ như vậy, Hạ Chí không ngừng chạy tới chạy lui, càng ngày càng có nhiều hoa tươi được ôm ra từ trong xe, sau đó đều được bày dưới đất.
Mọi người vây xem đều cảm thấy khó hiểu, gia hỏa này đang làm gì vậy?
"Ách, Thu đại tiểu thư, mấy tháng không gặp, hình như Hạ đại soái mấy nhà các ngươi không có thay đổi gì" Hàn Tiếu không nhịn được nói.
"Ngươi muốn nói hắn thần kinh thì cứ việc nói thẳng" Thu Đồng tức giận nói.
Hoa tươi càng ngày càng nhiều, Hạ Chí đã chạy đi chí ít cũng mười mấy lần, sau đó cuối cùng hắn cũng không chạy về phía xe tải nữa. Tiếp tới, hắn bắt đầu bày hoa trên bãi đất trống trước cổng trường.
"Làm vậy là muốn xếp hoa thành hình trái tim sao?" Có ít người thầm nói. Mà ngay cả Thu Đồng cũng bắt đầu nghĩ như vậy.
Chẳng lẽ gia hỏa này muốn xếp hoa thành hình trái tim?
"Hạ lão sư lại muốn hành hạ cẩu độc thân." Trong trường trung học phổ thông Minh Nhật, có người bắt đầu nói thầm.
"Thu đại tiểu thư, Hạ đại soái ca nhà các ngươi vẫn rất lãng mạn nha." Hàn Tiếu có chút ước ao.
Một lát sau, mọi người bắt đầu cảm thấy không đúng, hình như trái tim không được xếp kiểu vậy?
"Đồng Đồng, sở dĩ ta trở lại tương đối trễ là vì ta phải dùng rất nhiều thời gian, đi khắp các nơi trên thế giới tìm được 9999 loại hoa tươi khác nhau. Sau đó hiện tại, ta dùng bọn nó tạo thành hình dáng xinh đẹp nhất thế giới này." Lúc này, giọng nói của Hạ Chí truyền vào trong tai mỗi người.
Chỉ thấy Hạ Chí đã xếp xong hoa tươi, sau đó lại đi tới trước mặt Thu Đồng, cười xán lạn với nàng: "Đồng Đồng thân yêu, ngươi nguyện ý gả cho ta không?"
"A.." Bốn phía đột nhiên phát ra tiếng hoan hô, cầu hôn, vậy mà Hạ Chí lại có thể cầu hôn thật!