"Hạ lão sư cố lên!"
"Hiệu trưởng, đồng ý với Hạ lão sư đi!"
"Đúng vậy, hiệu trưởng, ngươi xem Hạ lão sư cầu hôn rất sáng tạo nha!"
"Không đúng, là rất có thành ý!"
Rất nhiều học sinh đứng bên ngoài ồn ào, Thu Đồng lại có chút há hốc mồm, đồng thời còn hơi buồn bực. Nào có ai như hắn?
Biến mất gần ba tháng, vừa trở lại đã cầu hôn?
Thế nhưng nhìn hoa tươi được bày đầy trên mặt đất, Thu Đồng không thể không thừa nhận cách cầu hôn này thực sự rất sáng tạo. Đó không phải hình trái tim mà là hình một người, hơn nữa đây không chỉ đơn giản là hình người. Đứng ở vị trí của nàng liếc nhìn lại, thứ nàng thấy không phải là hoa tươi mà chính là bản thân nàng!
Hạ Chí dùng vô số loại hoa tươi khác nhau, phối hợp với nhau một cách hoàn mỹ trực tiếp tạo ra hình dáng của nàng. Mà bất luận là khuôn mặt đầu tóc hay thậm chí là y phục đều giống nàng như đúc, nhan sắc hình dạng không khác chút nào.
"Thật thần kỳ!"
"Đây là Thu Đồng!"
"Giống nhau như đúc!"
"Chỉ là phóng đại!"
"Dùng hoa tươi tạo thành Thu Đồng!"
"Hơn nữa y phục còn là loại Thu Đồng đang mặc trên người, điều này nói rõ Hạ lão sư đã tạo hình căn cứ vào hình tượng Thu Đồng ngay lúc này!"
"Thật lợi hại, Hạ lão sư đúng là nhân tài!"
"Đây là tình yêu!"
"Còn phải nói sao? Chỉ khi ngươi thật sự yêu thích một người vô cùng mới có thể làm tới tỉnh chuẩn chính xác như vậy!"
Không ít người ở đó cảm khái. Rất nhiều người cầm điện thoại di động lên quay chụp. Lần này đối tượng bọn họ quay chụp không phải Thu Đồng đang đứng mà là Thu Đồng do hoa tươi tạo thành kia.
Mà có một số người đã bắt đầu nghĩ tới câu Hạ Chí mới vừa nói, hắn dùng hoa tươi tạo thành hình dạng xinh đẹp nhất thế giới này, cũng chính là bộ dạng Thu Đồng. Trong mắt hắn, Thu Đồng là người xinh đẹp nhất.
Xem Thu Đồng phiên bản hoa tươi giống mình như đúc trên mặt đất, thật ra trong lòng Thu Đồng cũng có chút cảm động. Cứ việc trông Hạ Chí vẫn như không gì không làm được, nhưng nàng vẫn cảm thấy muốn bày hoa tươi thành bộ dáng này cũng thật không dễ dàng gì.
Hơn nữa, thoạt nhìn ở đây có vô số loại hoa tươi. Nàng không xác định được đây có phải có 9999 loại hoa tươi khác nhau thật không, nhưng nàng tin tưởng Hạ Chí đã tốn không ít tâm sức vào chuyện này.
"Hiệu trưởng, gả đi!"
"Đúng vậy, gả đi, tới ngày nghỉ rồi, đến lúc đó có thể cử hành hôn lễ ngay trong trường học!"
"Đến, mọi người mau hô lên theo tôi, hiệu trưởng, gả cho Hạ lão sư đi!"
"Hiệu trưởng, gả cho Hạ lão sư đi!"
Chí ít hơn trăm người thực sự cùng hô lớn lên, tiếng hô kia khiến vô số người vây xem có chút cạn lời. Mới vừa rồi nơi này còn xảy ra chuyện lớn, vì sao đám học sinh này lại làm như không có chuyện gì xảy ra vậy?
"Đồng Đồng, tiếng hô của mọi người rất mãnh liệt." Hạ Chí đã đi tới trước mặt Thu Đồng, nụ cười hết sức xán lạn: "Cho nên ngươi đồng ý gả cho ta đi"
"Này, ngươi có thể đừng làm bậy nữa được không?" Thu Đồng hơi buồn bực: "Ngươi vừa về đến đã làm loạn thành vậy, ta mới không gả cho ngươi đâu!"
"Đồng Đồng, ta biến mất mấy tháng liền vì chuẩn bị màn cầu hôn này." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Ta mới không tin!" Rốt cục Thu Đồng cũng lại nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ. Nàng sẽ không tin tưởng lời của hắn, gia hỏa này không thể vì chuyện ấy mà biến mất lâu như vậy.
Nghĩ tới đây, Thu Đồng lại càng buồn bực.rõ ràng gia hỏa này không muốn nói cho nàng biết trong khoảng thời gian vừa rồi hắn đi làm gì, vì thế mới bịa ra lý do như thết Trước đó khi Hạ Chí còn chưa trở lại, trong lòng Thu Đồng càng nhiều hơn là lo lắng. Mà bây giờ Hạ Chí trở lại rồi, lo lắng và vân vân đương nhiên cũng không còn, Thu Đồng bắt đầu tức giận.
Gia hỏa này đột nhiên biến mất lâu như vậy, vừa trở về đã bắt đầu làm bậy. Cho dù hắn muốn cầu hôn cũng không thể đổi một lúc khác sao?
"Honey, ngươi không tin cũng không sao, cứ gả cho ta là được rồi." Hạ Chí nghiêm trang nói.
Thu Đồng có chút cạn lời. Quả nhiên tên lưu manh này không thay đổi chút nào. Cái gì gọi là không tin cũng không sao? Hắn không thể làm gì đó khiến nàng tin tưởng sao?
"Ta mới..." Thu Đồng đang định nói không kết hôn, lại đột nhiên cảm thấy eo nhỏ căng thẳng, là Hạ Chí đột nhiên bế nàng lên.
"Thật tốt quá, Đồng Đồng rốt cục ngươi đồng ý ta!" Hạ Chí bày ra vẻ hết sức phấn khởi, ôm Thu Đồng xoay tròn vài vòng ngay tại chỗ.
"Oa...
"Đồng ý đồng ý!"
"Quá tuyệt vời!"
"Hạ lão sư chúng ta muốn ăn bánh kẹo cưới!"
"Phát bánh kẹo cưới phát bánh kẹo cưới!"
"Hiệu trưởng có thai, nghỉ một học kỷ!"
Bốn phía vang lên tiếng hoan hô, không ít học sinh còn la hét muốn bánh kẹo cưới, còn có một tên thậm chí còn mơ tưởng hão huyền muốn nghỉ một học kỳ!
"Rõ ràng ta... Thu Đồng muốn nói gì, nhưng lần này nàng mới vừa nói được ba chữ miệng đã bị chặn lại.
Hạ Chí đặt Thu Đồng trên mặt đất sau đó hôn lên môi nàng.
"Bốp bốp bốp..." Tiếng vỗ tay như thủy triều vang vọng khắp bốn phía. Rất hiển nhiên mỗi người đều cảm thấy Hạ Chí đã cầu hôn thành công, mà bây giờ hai người bọn họ đang hôn chúc mừng.
Không sai, đây mới là hôn thật. Chẳng biết lúc nào Thu Đồng cũng đã ôm lấy Hạ Chí. Cứ việc Thu Đồng còn có chút tức giận với Hạ Chí, gia hỏa này dám tiền trảm hậu tấu hơn nữa còn nói đối quân tình, khiến tất cả mọi người cho rằng nàng đã đồng ý lời cầu hôn của hắn. Nhưng trong nháy mắt khi Hạ Chí hôn lên môi nàng, trong đầu nàng lại thoáng qua vô số hình ảnh khác.
Trong khoảng thời gian Hạ Chí biến mất, nàng vô cùng nhớ hắn.
Tất cả những nhớ nhung nàng không muốn thừa nhận kia đều như dâng trào vào thời khắc này.