Vì vậy, Thu Đồng cũng ôm lấy Hạ Chí. Thậm chí nàng còn bắt đầu vụng về hôn đáp lại. Tiếng vỗ tay và tiếng hoan hô bốn phía chưa từng ngừng nghỉ, còn có vô số người dùng di động chụp ảnh hoặc trực tiếp video. Tình cảnh trước mắt khiến vô số người cảm thấy hết sức duy mỹ, cảm động.
Cái hôn này kéo dài chừng ba phút.
Rời môi.
Gương mặt tuyệt mỹ của Thu Đồng đã biến thành đỏ bừng, có vẻ càng thêm kiều diễm, càng thêm mê người. Ánh mắt nàng có chút mê ly, cả người cũng đã tựa trong ngực Hạ Chí, tựa hồ có chút không đứng vững.
"Đồng Đồng, ngươi thật xinh đẹp." Hạ Chí nhìn Thu Đồng, trong ánh mắt như có một tia lửa nóng.
Thu Đồng vừa bị hôn đến sắp không thở nổi, hiện tại nàng còn chưa hoàn toàn khôi phục. Cho nên nàng vốn không nói chuyện, chỉ nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ.
Nàng xinh đẹp là chuyện tất cả mọi người đều biết, còn cần hắn nói sao?
"Đồng Đồng, ta rất nhớ ngươi." Hạ Chí lại nhẹ nhàng nói. Chỉ có chính hắn mới biết được trong thời gian hắn rời đi kia không chỉ có mấy tháng mà đã qua rất nhiều năm. Trong không gian do chính hắn sáng tạo ra, loại cô tịch và buồn khổ kia khiến hắn càng tưởng niệm nàng nhiều hơn.
Lần này Thu Đồng không trừng Hạ Chí. Khi Hạ Chí nói nhớ nàng, nàng có thể cảm nhận rõ ràng Hạ Chí đã ôm nàng càng chặt hơn một chút, vẻ mặt hắn, động tác vô thức của hắn, tất cả đều khiến nàng cảm giác được lời hắn nói là thật, hắn thật sự nhớ nàng, không phải chỉ dỗ dành nàng mà thôi.
"Ta, ta cũng... Thu Đồng rất muốn nói nàng cũng nhớ Hạ Chí nhưng lại ấp a ấp úng, ngượng ngùng không dám nói ra.
"Hạ lão sư, lúc nào các ngươi mới cử hành hôn lễ vậy?" Đúng lúc này một giọng nói vang lên.
"Đúng vậy, khi nào mới cử hành hôn lễ vậy? Nếu không cử hành ngay hôm nay đi!" Có người đề nghị.
"Hôm nay quá vội, đợi ngày mai cũng được!"
"Sau khi kết hôn trực tiếp cho nghỉ đông đi!"
"Ý kiến này hay...
Một đám học sinh đứng bên cạnh la hét muốn Hạ Chí kết hôn với Thu Đồng sau đó nghỉ. Thật ra hiện tại cách kỳ nghỉ đông chỉ chừng nửa tháng.
"Xem xem, đều là chuyện tốt ngươi làm, ta vốn không đồng ý gả cho ngươi!" Thu Đồng lại có chút tức giận.
"Honey, thật ra ta cảm thấy chúng ta cử hành hôn lễ ngay đêm nay cũng rất tuyệt." Hạ Chí nói rất chân thành.
"Nghĩ hay quá nhỉ, ta mới không muốn vội như thế... Không đúng, là ta còn chưa đồng ý với ngươi!" Thu Đồng trợn mắt liếc Hạ Chí: "Chính ngươi nói dối, tự mà nghĩ biện pháp đáp lại đi!"
Lúc này Thu Đồng cũng không tiện nói mấy lời gì mà nàng sẽ không kết hôn, nàng vẫn muốn giữ thể diện cho Hạ Chí. Đương nhiên quan trọng nhất là thật ra trong tiềm thức nàng cảm thấy nàng sẽ gả cho Hạ Chí, chỉ có điều nàng không muốn đồng ý với hắn nhanh như thế mà thôi.
"Ừm, các học sinh, đã lâu không gặp." Rốt cục Hạ Chí cũng quay đầu nhìn về phía đám học sinh đang ồn ào: "Đầu tiên, ta nói cho mọi người một tin tức tốt, là tin các ngươi đều đã biết, chính là Đồng Đồng đã đồng ý gả cho ta"
Thu Đồng không nhịn được đạp Hạ Chí một đạp, người này nói xạo hoàn toàn không đỏ mặt.
"Sau đó, còn có một tin tức xấu." Hạ Chí tiếp tục nói: "Tuy ta hy vọng có thể cử hành hôn lễ sau đó động phòng hoa chúc với Đồng Đồng ngay đêm nay...
Thu Đồng lại tàn nhẫn đạp Hạ Chí một đạp, vẻ mặt xấu hổ. Tên lưu manh đáng chết này đang suy nghĩ gì vậy?
"Khụ khụ, nói chung là Đồng Đồng muốn một hôn lễ hoàn mỹ hơn, cho nên không thể vội như thế. Ta thương lượng với nàng một chút, cảm thấy tới kỳ nghỉ đông vẫn quá vội, cho nên chúng ta vẫn nên chờ tới kỳ nghỉ hè đi." Hạ Chí bịa chuyện hoàn toàn không cần viết bản nháp: "Ừm, các bạn học muốn ăn bánh kẹo cưới cần phải chờ thêm một thời gian nữa. Về phần các bạn học có suy nghĩ muốn bắt đầu kỳ nghỉ đông từ ngày mai, chuyện này cũng không phải không thể, chỉ cần đuổi học ngươi là được."
Thu Đồng trừng Hạ Chí, rất muốn đánh gia hỏa này một trận, nàng nói đợi kỳ nghỉ hè sẽ kết hôn với hắn khi nào vậy?
"Tốt rồi, hiện tại tất cả mọi người về nhà đi thôi, ta và Đồng Đồng muốn sống thế giới hai người." Hạ Chí nói ra lời này cũng chính thức tuyên cáo chuyện hôm nay đến đây là kết thúc.
Bánh kẹo cưới là không có, kỳ nghỉ cũng vô vọng, các học sinh trường trung học phổ thông Minh Nhật lập tức giải tán, mà những người đang vây xem cũng bắt đầu cảm thấy không còn gì hay nữa. Khi tất cả mọi người đều rời đi, những cảnh sát kia cũng len lén rút quân, mà nam nhân mặc âu phục còn đang hôn mê kia cũng được người vác đi.
"Cái kia... Thu đại tiểu thư, Hạ đại soái ca, ta cũng không quấy rầy hai người nữa" Lúc này Hàn Tiếu cũng chuẩn bị rút lui. Hạ Chí đã trở lại rồi, đương nhiên mọi chuyện không cần nàng lo lắng.
"Chờ đã, Tiếu Tiếu, chúng ta cùng đi ăn cơm đi." Thu Đồng lại gọi Hàn Tiếu lại, đồng thời còn lên tiếng gọi Trương Thành Hùng và Phi Yến bên cạnh: "Phi Yến, hai người các ngươi cũng đi chung đi"
Sau cùng, Thu Đồng nhìn Hạ Chí với ánh mắt khinh bỉ: "Ta mới không muốn tận hưởng thế giới hai người với ngươi!"
"Cái này... Trương Thành Hùng nhìn nhìn Hạ Chí, hơi không dám đồng ý.
"Không sao, lão bà ta quyết định." Hạ Chí nghiêm trang nói.
"Thu Đồng, số hoa này phải làm sao bây giờ?" Lúc này Phi Yến mới mở miệng hỏi: "Ta mới vừa xem thử, có rất nhiều hoa vô cùng trân quý, nếu ném ở đây mặc kệ thì thật đáng tiếc."
"Này, hoa ngươi lấy được, ngươi nghĩ biện pháp đi" Thu Đồng trừng Hạ Chí. Nàng rất đồng ý với lời Phi Yến nói, nếu cứ bỏ đi như vậy quả thật rất đáng tiếc.