"Đồng Đồng, đừng lo lắng, ta sẽ gom đống này lại trồng trong nhà chúng ta" Hạ Chí nói xong đã bắt đầu hành động. Hắn lấy tốc độ nhanh nhất một lần nữa ôm hết hoa vào trong xe tải, sau đó nói với Thu Đồng: "Honey, ta đi trồng hoa trước, các ngươi đi tìm nơi có thể ăn đi, ta lập tức trở về."
Nói xong những lời này Hạ Chí lại nhảy lên xe tải lái xe tải đi.
"Ách, Thu đại tiểu thư, Hạ đại soái ca định đi đâu trồng hoa vậy?"
Hàn Tiếu không nhịn được hỏi.
"Không phải người anh em này đang len lén đi vứt hoa chứ?"
Trương Thành Hùng lẩm bẩm.
"Hiện tại còn sớm, hay là chúng ta đi theo xem thử một chút?"
Phi Yến đề nghị.
"Đúng đúng đúng, chúng ta cũng đi xem xem, đợi xíu nữa lại cùng đi ăn cơm." Hàn Tiếu lập tức phụ họa.
"Được rồi, chúng ta đi theo đi" Thật ra Thu Đồng cũng hơi hoài nghi Hạ Chí sẽ vứt số hoa đó đi. Gia hỏa này luôn thích phá của, dù hắn có vứt đi nhiều hoa như vậy cũng không có gì lạ.
"Vậy các ngươi mau lên xe!" Trương Thành Hùng nhanh chóng chạy về phía chiếc Mercedes đậu ở ven đường: "Nếu không nhanh một chút sẽ không theo kịp!"
Thu Đồng, Hàn Tiếu và Phi Yến nhanh chóng cùng lên xe.
Trương Thành Hùng lái xe đuổi theo phương hướng xe tải chạy đi. Có điều chỉ mấy phút đồng hồ sau Trương Thành Hùng đã buồn bực, chẳng lẽ hắn ta lại không thể đuổi kịp một chiếc xe tải?
Chỉ mới vài phút mà thôi, thế mà xe tải đã mất dạng.
"Thu đại tiểu thư, ngươi gọi điện thoại cho Hạ đại soái ca nhà các ngươi đi, ta cảm thấy rất có thể hắn đã tìm một chỗ vứt hoa đi thật" Lúc này Hàn Tiếu không nhịn được mở miệng nói.
Lúc này Thu Đồng cũng lấy điện thoại di động ra thật, gọi điện thoại cho Hạ Chí. Nhưng nàng lại lập tức phát hiện điện thoại vẫn không được kết nối. Chẳng qua không được kết nối này cũng không phải là không có sóng như trước kia.
"Số máy quý khách vừa gọi đang cầu hôn Đồng Đồng, nếu như ngươi không phải Đồng Đồng mời tắt máy. Nếu như ngươi là Đồng Đồng, cũng mời tắt máy, lập tức đồng ý lời cầu hôn của hắn..." Trong điện thoại truyền đến giọng nói rất đáng ăn đòn của Hạ Chí, khiến Thu Đồng cảm thấy cạn lời. Sau đó nàng rất dứt khoát cúp điện thoại.
"Tiếp tục lái đi, phía trước quẹo trái, rất có thể ta biết hắn đi nơi nào." Thu Đồng mở miệng nói.
Xe tiếp tục tiến lên. Thật ra hiện tại vẫn còn rất sớm, còn phải chờ thêm một thời gian nữa trời mới tối hẳn. Qua xấp xỉ nửa giờ, dựa theo Thu Đồng chỉ thị, Trương Thành Hùng đã lái xe đến dưới một ngọn núi.
"Đi lên đỉnh núi" Thu Đồng tiếp tục nói. Ngọn núi này đương nhiên là ngọn núi Hạ Chí đã mua lại kia. Thu Đồng suy đoán rất có thể Hạ Chí đã mang theo hoa đến đây, bởi vì trước đó Hạ Chí còn nói cái gì mà muốn trồng hoa ở nhà bọn họ. Mà Thu Đồng cảm thấy chỉ có nơi này mới có chỗ để trồng hoa.
Khi Trương Thành Hùng lái xe tới đỉnh núi, hắn phát hiện trên đỉnh núi có một chiếc xe tải đang đậu thật. Bốn người xuống xe, sau đó bọn hắn lập tức thấy Hạ Chí.
"Oa, thật xinh đẹp!" Hàn Tiếu có chút khoa trương kêu một tiếng.
"Thật xinh đẹp, đúng là tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ!" Trong giọng nói của Phi Yến tràn đầy bội phục.
"Kỹ năng tán gái của người anh em này đúng là max level."
Trương Thành Hùng tự lẩm bẩm, dáng vẻ còn có chút hâm mộ.
Thu Đồng cũng hơi ngây người. Nàng nhìn thấy một người, một nữ tử mỹ lệ do hoa tươi tạo thành. Thật ra hình ảnh này vốn không thể tính là hiếm lạ, dù sao thì trước đó lúc ở cổng trường nàng cũng đã từng nhìn thấy cảnh này một lần. Thế nhưng mỹ nữ đo hoa tươi tạo thành hiện tại lại có vẻ không giống với mỹ nữ ở cổng trường kia.
Trước đây hoa tươi được trải trên mặt đất, nhưng bây giờ, số hoa tươi này lại không nằm trên mặt đất. Hạ Chí dùng đống hoa tươi tạo ra một núi hoa tươi nhỏ. Mà càng ngạc nhiên là cho dù bọn họ đứng ở vị trí nào, khi nhìn về phía núi hoa tươi nhỏ này vẫn có thể thấy cùng một người.
Đó là Thu Đồng, dù phía trên là nhiều loại y phục khác nhau nhưng gương mặt vẫn là Thu Đồng. Đây tuyệt đối là một nghệ thuật tuyệt diệu không cách nào tưởng tượng nổi!
"Hạ Chí, ngươi, sao ngươi có thể làm được?" Phi Yến đi vòng quanh núi hoa tươi nhỏ một vòng, càng thêm sợ hãi than thở.
Một vòng dạo xem này nàng tối thiểu cũng thấy được 4 5 Thu Đồng mặc y phục khác nhau, mỗi một Thu Đồng đều xinh đẹp phi phàm, đều cao quý rực rỡ!
"Muốn làm được đương nhiên sẽ có thể làm được." Hạ Chí lười biếng nói.
"Ta nói này Hạ đại soái ca, ngươi trồng hoa như vậy không sợ hoa chết sao?" Hàn Tiếu lại có chút hoài nghi.
"Đương nhiên sẽ không." Hạ Chí cười xán lạn: "Mùa xuân ta sẽ lại trồng thêm Đồng Đồng, tới mùa thu ta có thể thu hoạch rất nhiều rất nhiều Đồng Đồng."
Ha ha!
Phi Yến hơi muốn cười, người này thật thú vị.
"Bây giờ là mùa đông!" Thu Đồng tức giận nói. Tên lưu manh chết bầm này, cả ngày chỉ nghĩ có rất nhiều rất nhiều Đồng Đồng, hắn cũng quá mơ mộng rồi!
"Mùa đông tới rồi, mùa xuân còn có thể xa sao?" Vẻ mặt Hạ Chí tràn đầy nghiêm túc: "Mùa đông năm nay ta trồng một tá Đồng Đồng, chờ mùa xuân tới sẽ có hai tá Đồng Đồng."
Thu Đồng hung ác trừng mắt liếc Hạ Chí. Tên lưu manh chết bầm này, vừa về đến đã bắt đầu đùa giỡn lưu manh!
"Ôi, Hạ đại soái ca, các ngươi vốn định xây nhà ở chỗ này sao?"
Lúc này Hàn Tiếu hơi hiếu kỳ hỏi.
"Không sai, phòng cưới của ta và Đồng Đồng sẽ được xây trên này." Hạ Chí trả lời ngay.
ỞỖ đây còn chưa khởi công, tuy Lỗ Ban đã sớm hoàn thành bản thiết kế, thế nhưng Thu Đồng còn chưa gật đầu. Cộng thêm đoạn thời gian trước Hạ Chí vẫn luôn mất tích, đương nhiên chuyện xây nhà nơi này cũng bị chậm trễ.