"Khoan hãy nói, nơi này thật không tệ." Hàn Tiếu nhìn biển rộng phía dưới: "Thu đại tiểu thư, ngươi thật quá hạnh phúc!"
Mặt trời gần xuống núi, ánh chiều tà chiếu lên mặt Thu Đồng khiến nàng càng thêm xinh đẹp hơn. Mà Phi Yến đang đứng bên cạnh vô thức nhìn Thu Đồng do hoa tươi tạo thành một cái, ngạc nhiên phát hiện, dù là vào thời điểm này, hình dáng Thu Đồng do hoa tươi tạo ra vẫn có thể giống Thu Đồng như đúc, loại quang huy kia thoạt nhìn cũng giống hệt nhau!
Hết thảy đều rất duy mỹ, duy mỹ tới như mộng ảo.
Lúc này thật ra Thu Đồng cũng mơ hồ có cảm giác mình đang nằm mơ. Cứ việc nàng đã sớm mong Hạ Chí trở về, nhưng khi Hạ Chí đột nhiên trở lại, nàng vẫn cảm thấy vội vàng không kịp chuẩn bị.
Mà Hạ Chí đột nhiên cầu hôn càng khiến nàng cảm thấy không kịp chuẩn bị hơn. Hồi tưởng lại mấy tháng vừa rồi, từ lần đầu tiên gặp mặt Hạ Chí đến hiện tại đã có bốn tháng. Nhưng đối với Thu Đồng, bốn tháng này lại như một giấc mộng.
Rất nhiều chuyện đều có vẻ không chân thật, tựa như Thu Đồng do hoa tươi tạo thành, khiến người ta cảm thấy không thể tưởng tượng nổi.
"Chúng ta đi ăn cơm đi." Rốt cục Thu Đồng cũng mở miệng.
"Được." Hạ Chí đồng ý: "Ăn cơm tối sớm một chút cũng có thể về nhà sớm hơn."
Nghe được lời Hạ Chí nói, Trương Thành Hùng thầm lẩm bẩm, con hàng này vội vã cơm nước xong để đi thuê phòng với Thu Đồng đúng không?
Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng Trương Thành Hùng không dám nói lời ấy ra khỏi miệng, chỉ đáp một câu: "Ta có mua một vị trí ở Bái Nguyệt Lâu mới mở, cách nơi này cũng không xa, đại khái chừng mười lăm phút là có thể đến. Hay là chúng ta tới đó ăn đi"
"Không thành vấn đề." Hạ Chí đồng ý rất sảng khoái, sau đó lại kéo Thu Đồng tiến vào trong xe của Trương Thành Hùng.
"Đồng Đồng ngươi mệt không?" Hạ Chí rất rất nghiêm túc hỏi.
"Mệt!" Thu Đồng trừng mắt liếc Hạ Chí: "Không còn sức để nói chuyện với ngươi!"
"À, ta biết ngay là ngươi đang mệt mỏi." Hạ Chí bày ra vẻ đã sớm biết trước, sau đó kéo Thu Đồng vào lòng: "Honey, mệt mỏi thì ngủ một chút đi, không cần lên tiếng"
Thu Đồng giãy giãy nhưng không thể giãy thoát, vì vậy nàng dứt khoát trừng Hạ Chí một cái, sau đó cũng lười không muốn mở miệng nữa.
Tựa trong lòng Hạ Chí, Thu Đồng thầm oán, không phải tên lưu manh này muốn ôm nàng sao? Muốn ôm thì cứ ôm đi, cũng không phải hắn chưa từng ôm bao giờ, cần gì phải lấy cớ là nàng mệt. Đúng là có bệnh!
Xe nhanh chóng chạy xuống núi, sau đó chạy dọc theo bở biển.
Trong xe đột nhiên trở nên an tĩnh lại, Thu Đồng cũng không nói gì. Thật ra nàng có rất nhiều chuyện muốn hỏi Hạ Chí, nhưng trong lúc nhất thời nàng lại không biết nên hỏi từ nơi nào.
Hơn mười phút sau xe ngừng lại. Bọn họ không cần xuống xe vẫn có thể thấy được ba chữ Bái Nguyệt Lâu thật to. Mà trong này cũng chỉ có một dãy nhà như thế.
Bái Nguyệt Lâu vốn là một căn biệt thự bên bờ biển. Có người nói chủ nhân của biệt thự này đã phá sản, sau đó có người mua lại biệt thự, xây nơi này thành nhà hàng cao cấp.
Về phần cái tên Bái Nguyệt Lâu, nghe nói tầng thượng của nhà hàng này rất thích hợp ngắm trăng, vốn muốn đặt tên là Thưởng Nguyệt Lâu, nhưng có lẽ cái tên Bái Nguyệt Lâu này nghe đẳng cấp hơn, vì vậy chủ nhà hàng đã đặt là Bái Nguyệt Lâu.
Thật ra Bái Nguyệt Lâu mới khai trương không bao lâu, đại khái cũng chỉ chừng nửa tháng. Ngày khai trương vừa lúc là đêm trăng tròn. Có người nói không ít người vừa ngồi trên tầng thượng ngắm trăng vừa ăn cơm, cao cấp đại khí vô cùng, cũng bởi vậy mà rất được lòng các nhân vật có tiếng ở thành phố Thanh Cảng. Hiện tại rất nhiều kẻ có tiền đều tới đây ăn cơm.
"Hùng thiếu, Phi Yến tiểu thư, các ngươi đã tới, mời đi theo ta."
Một mỹ nữ mặc sườn xám vừa thấy Trương Thành Hùng đã lập tức chạy ra đón chào. Ô thành phố Thanh Cảng, Trương Thành Hùng vẫn có địa vị không tôi.
Dường như mỹ nữ sườn xám này cũng không nhận ra Hạ Chí và Thu Đồng. Nàng dẫn theo mọi người nhanh chóng đi tới tầng thượng. Ở nơi này, tầng thượng là nơi được mọi người hoan nghênh nhất. Cứ việc tầng áp mái, nhưng rất nhiều người đều càng ưa thích ở đây.
"Hùng thiếu, ngài đặt bàn số tám, gần cửa sổ" Mỹ nữ sườn xám vừa nói vừa đi đến bên cạnh bàn số tám, sau đó nàng ngẩn ngơ: "Ách, xin lỗi, Hùng thiếu, có thể ta nhớ sai rồi, ta xem lại đơn đặt hàng thử."
Sở dĩ mỹ nữ sườn xám này bày ra vẻ mặt như vậy cũng không khó hiểu, bởi vì trên bàn số tám đã có hai người đang ngồi.
Đây là một đôi nam nữ. Nam nhân chừng ba mươi tuổi, mặc âu phục, khí chất không tầm thường, mà nữ nhân rõ ràng nhỏ tuổi hơn một chút, chỉ chừng hai mươi. Nữ tử trẻ tuổi này mặc một bộ lễ phục dạ hội, cũng có chút mỹ lệ gợi cảm, khí chất cũng có thể tính là không tệ.
"Ngươi không nhớ sai." Giọng nói không chút hoang mang vang lên, người nói chuyện chính là nam nhân kia. Mà sau khi hắn ta nói xong lời này lại nhìn về phía Trương Thành Hùng: "Hùng thiếu, đừng làm khó người ta, vị trí này ta muốn."
"Này... Mỹ nữ sườn xám đưa mắt nhìn Trương Thành Hùng, có chút không biết phải làm sao.
"Ngươi đi đi, ta tự giải quyết là được rồi." Sắc mặt Trương Thành Hùng hơi âm trầm, sau đó hắn ta nhìn về phía nam nhân, có chút tức giận: "Dương Hùng, ngươi làm vậy không phải là muốn làm khó ta sao?"
"Đúng, ta cứ muốn làm khó ngươi đấy. ' Nam nhân tên Dương Hùng kia gật đầu: "Dù sao ta cũng muốn biết, rốt cuộc giữa hai chúng ta ai mới là cẩu hùng đây?"