“Chỉ sợ chuyện này phải hỏi qua nữ đại phu kia mới được, tiểu phụ nhân cũng không biết nàng ấy còn bao nhiêu.”
Những người khác vừa nghe thấy thế, vội vàng mở miệng.
“Bản phu nhân muốn một lọ!”
Từ đầu tới cuối Liễu Quân Lan biểu hiện vô cùng bình tĩnh.
Không biết vì sao Khưu Tiểu Ngư chính là không muốn, luôn cảm thấy sẽ rước phiền phức, còn là phiền phức mình chán ghét.
Cho nên mỗi ngày phơi nắng, tranh thủ phơi đen thành như ban đầu. Đi đường cả người có cảm giác như bay.
Từ đầu tới cuối đều không để lộ thông tin của Khưu Tiểu Ngư, cho dù chỉ là cái họ. Khưu Tiểu Ngư cũng không muốn như vậy, nhưng mà mấy ngày nay nàng cảm thấy đống sắc tố đen trên mặt hình như sắp mất đi.
Một khi sắc tố đen biến mất, làn da của nàng sẽ trở nên trắng nõn, đến lúc đó sẽ lộ ra gương mặt thật. Cho nên đám quý phu nhân này trở về xong đều bảo người đi điều tra, nhưng người nào có thể nghĩ tới một đại phu có bản lĩnh như vậy sẽ sống trong viện cho thuê ở một khu phố bình dân.
Lúc này đang tiến hành phơi nắng mỗi ngày một lần, đặc biệt chọn lúc mặt trời nắng gắt nhất. Khưu Tiểu Ngư không muốn uống thuốc, cũng không muốn bôi gì đó lên mặt, cho nên lựa chọn phương thức đơn giản thô bạo.
Huống chi trải qua bầu không khí âm u ở mạt thế, Khưu Tiểu Ngư rất thích cảm giác ở dưới ánh nắng chói chang này.…
Yến tiệc ngắm hoa hạ màn, Trương Thị trở nên nổi bật, phát tiết tất cả buồn bực những năm gần đây ra.
Cho nên phơi đi, phơi đen một chút cũng được.
“Tiểu Ngư cô nương.”
Khưu Tiểu Ngư mở mắt ra, nhìn thấy người tới thì lập tức ngồi dậy.
“Bệnh của nhi tử ngươi tái phát sao?”
“Không phải chứ, thật sự tái phát sao?”
Liễu Quân Lan cảm thấy nếu mình lại không mở miệng nói chuyện, chỉ sợ mạng của nhi tử nàng ta sắp không còn.
“Không phải, chẳng lẽ ta không thể tới thăm ngươi sao?” Liễu Quân Lan tức giận trừng Khưu Tiểu Ngư một cái.
“Chuyện gì?” Chỉ cần không phải bệnh tình tái phát, tới bắt nàng trả tiền là được.
“Nghe nói Tiểu Ngư cô nương bán dưỡng nhan hoàn?” Liễu Quân Lan mím môi sau đó nói thẳng, vốn dĩ muốn tán gẫu nhưng khả năng không lớn.
“Có, ngươi cũng muốn mua sao?” Lời nói của Khưu Tiểu Ngư để lộ nàng đã từng bán.
100 lượng bạc?
Rốt cuộc là Khưu Tiểu Ngư cho nàng ta giá thấp, hay là Trương Thị nâng giá gấp mười lần?
“Ngươi bán đều là giá này sao?” Liễu Quân Lan cau mày hỏi.
Thứ này không đủ ngọt, làm đồ ăn vặt còn không bằng gia công một chút bán đổi ngân lượng đến tửu lầu ăn cơm.
“Vậy cho ta 10 lọ!”
Khưu Tiểu Ngư nghe Liễu Quân Lan nói muốn 10 lọ, đột nhiên bật dậy khỏi ghế.
Sau đó hai người nhìn về phía cửa, người tới cũng nhìn hai bọn họ một cái, đều ngây ngẩn cả người.
Phải nói là Liễu Quân Lan và Trương Thị ngây ngẩn cả người.