Sau đó Khưu Văn Vũ lại giải thích cho Khưu Tiểu Ngư quan hệ liên hôn và nút thắt lợi ích của mấy đại thế gia.
Khưu Tiểu Ngư nghe xong cào tóc: “Sao lại phức tạp như vậy?”
Chẳng trách cả ngày Tiêu Mộc Trạch luôn có dáng vẻ tham tiền, nhìn thấy cái gì cũng muốn đi bán.
Thực ra cũng chỉ vì mượn miệng Khưu Văn Vũ thuật lại cho Khưu Tiểu Ngư, khiến Khưu Tiểu Ngư biết vì sao hắn thiếu tiền như vậy.
Đương nhiên là Khưu Văn Vũ không biết Tiêu Mộc Trạch phúc hắc tính kế, lúc ấy còn cảm động muốn chết, cảm thấy Tiêu Mộc Trạch cho dù là vì quan hệ với Khưu Tiểu Ngư, nguyện ý nói những bí mật này cho hắn ta, cũng đã vô cùng chân thành.
“Vì sao nhất định phải có hoàng đế?” Cảm thấy cổ đại hoàng quyền tối thượng này không tốt chút nào.
“Tiểu Ngư, có một số lời nói không thể nói linh tinh, không có hoàng đế, thì quản lý quốc gia to như vậy kiểu gì. Nếu để đám thế gia kia tiếp tục cầm giữ triều chính, chỉ sợ bá tánh sẽ càng khổ hơn, lưu dân cũng càng lúc càng nhiều.
Huống chi Bắc Hoang Quốc ở phía bắc như hổ rình mồi, phía tây có người Tác-ta đốt giết bắt cướp, thế đạo hiện giờ đã xem như rất tốt.”Cho dù là chọc Tưởng Ngạo Thạch không vui, vẫn cố chấp đi theo.
“Vị lão bá này, có chuyện gì sao?” Khưu Văn Vũ vô cùng khách sáo hỏi.
Tưởng Ngạo Thạch vất vả lắm mới lấy được dũng khí tới cửa, lúc này nhìn bên trong sân, căn bản không có tâm tư ứng phó Khưu Văn Vũ.
“Bọn ta tới tìm tiểu… Khưu cô nương.” Lý Hằng suýt nữa nói lỡ miệng, thường ngày nói tiểu tiểu thư nhà bọn họ quen, lúc này mở miệng suýt nữa thuận miệng nói ra.“Hiện giờ Tiêu đại ca còn ở thành Thượng Đức không?” Khưu Tiểu Ngư hỏi.
Khưu Văn Vũ cảm thấy ngực như trúng một mũi tên, Tiêu đại ca, vậy mà gọi Tiêu Mộc Trạch là đại ca, hai người này thân nhau như vậy từ khi nào?
Tuy Khưu Tiểu Ngư gọi giống như là gọi tên một người, nhưng Khưu Văn Vũ vẫn ghen tị.
Dựa vào cái gì phải chia sẻ muội tử nhà mình với người khác, quả nhiên là ôm tâm tư xấu xa.Cảm động gì chứ?
Hảo cảm gì đó, vào lúc này đều biến mất sạch.
“Không biết, trước khi ta trở về nghe nói đã phải về thành Vân Yên. Tiểu Ngư, chúng ta vẫn nên nói về ba người xa lạ ở trong thôn đi, luôn cảm thấy bọn họ có ý xấu.”
Trong lòng Khưu Văn Vũ im lặng nói một tiếng xin lỗi với Tưởng Ngạo Thạch, lúc này cần nói sang chuyện khác.“Ai da, tới ngay!”
Thực ra cửa sân không khóa, nhưng Khưu Văn Vũ vẫn đi qua mở cửa.
Nhìn thấy người tới thì sửng sốt một lát, quả nhiên không thể nói xấu sau lưng người khác, vừa nói là tới, còn là ba người.
Tuy Lý Hằng và Lý Bân điều tra được Khưu Tiểu Ngư có thể là tiểu tiểu thư của bọn họ, nhưng vẫn lo lắng cho an toàn của Tưởng Ngạo Thạch, nên không rời một tấc.Thực ra lần đầu tiên nhìn thấy Tưởng Ngạo Thạch, Khưu Văn Vũ đã nhìn ra được bọn họ là người tốt, dù sao một thân chính khí không làm giả được.
Chẳng qua Khưu Văn Vũ lo lắng đám người này tới vì Khưu Tiểu Ngư.
Cảm nhận của hắn ta không sai, vừa nói xong những lời này, tiếng gõ cửa vang lên.
Khưu Văn Vũ khẽ nhíu mày, lúc này thôn dân không rảnh tới cửa, chẳng lẽ là Trương Tiểu Linh đã nấu cơm xong?“Đợi đã… Huynh cứ việc nói thẳng, chúng ta cần làm thế nào?” Khưu Tiểu Ngư thật sự không có kiên nhẫn đối với loại chuyện gì cũng cần nhìn đại cục, nàng tương đối thích không phục là làm.
“Ý của Chiến vương gia là, bảo chúng ta an tâm ở lại thôn, có việc có thể đi tìm hắn.”
Khưu Tiểu Ngư khẽ đảo mắt, luôn cảm thấy mình nên đi tìm Tiêu Mộc Trạch hỏi chút tình hình.
Làm thế nào mới có thể nhanh chóng giải quyết đám thế gia này, có thù oán không báo sao ngủ nổi?