(Dịch) Mở Cửa Nhà Hàng, Lại Nhặt Được Bé Con

Chương 173

Diệp Tiểu Ngư đang lén ăn cá đù vàng, miệng ngậm cá ừ ừ gật đầu, nói không rõ ràng: “Anh trai, đi nghỉ ngơi đi.”

Lăng Dư nhìn cô em gái đang ngậm cá.

Diệp Huân Nhi nhìn Lăng Dư, cô do dự hỏi: “Anh có muốn ăn không?”

Lăng Dư thu hồi tâm mắt, lắc đầu.

Nhận được câu trả lời này, Diệp Huân Nhi âm thầm thở phào nhẹ nhõm, nếu một mỹ nhân ngư xinh đẹp như vậy mà ăn hải sản trước mặt cô, cô sẽ không đành lòng nhìn.

“Anh trai, em đưa anh đi xem tivi nhé.” Diệp Tiểu Ngư lại cầm hai con cá đù vàng, sau đó một tay nắm tay anh trai, nhảy tưng tưng đi về phía phòng khách: “Anh trai, em nói cho anh biết, tivi này rất thú vị…”

Diệp Huân Nhi tiễn hai anh em rời đi, sau đó bắt đầu chuẩn bị đồ ăn trưa, hôm nay hải sản rất nhiều, ngoài cá mú chỉ có một phần, tôm hùm chỉ có năm phần, còn lại đều là mười phần.

Cô để riêng một con tôm hùm định làm cho Tiểu Ngư và anh trai cô bé ăn, cảm ơn biển cả, cảm ơn hai người cá đã mang đến nhiều nguyên liệu tươi ngon như vậy.

Diệp Huân Nhi bảo ông chủ sắp xếp người mang đồ ăn đến, sau đó lại bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, bận rộn đến hơn mười giờ, rửa tay xong thì đưa mấy bộ quần áo mua hộ cho Lăng Dư, đều là áo phông trắng và đen đơn giản nhất.

Lăng Dư nhận quần áo xong thì đi thay một bộ áo phông trắng quần dài, đơn giản như một sinh viên mới ra trường, sạch sẽ và đẹp trai, hơn nữa màu trắng tinh khôi khiến khuôn mặt anh tuấn của anh càng trắng hơn.

Diệp Huân Nhi nhớ lại cảnh tượng nhìn thấy vào buổi sáng, cơ thể cũng trắng, chân cũng trắng.

Có lẽ dưới đáy biển không có ánh nắng mặt trời, vậy nên người ở đó rất trắng.

Diệp Huân Nhi không kìm được mà nhìn đôi chân của Lăng Dư, từ hôm qua đến giờ, đôi chân này vẫn không biến thành đuôi cá, anh ta lợi hại như vậy sao? Cũng không biết đuôi cá có màu gì, có phải màu trắng không? Dù sao anh ta cũng trắng như vậy? 

Lăng Dư nghi hoặc nhìn cô gái này cứ nhìn chằm chằm vào chân mình: “222?”

Diệp Huân Nhi xấu hổ thu hồi tâm mắt, quay người đi về phía bếp, cô vẫn nên đi dọn rong biển trước đã.

Hôm nay cô định làm món rong biển trộn là món rong biển thường thấy ở các quán đồ Nhật, cắt bỏ phần cuống của rong quần đái thái, cắt thành sợi rồi ngâm vào nước sạch, đợi một lúc nữa khách gọi món thì chỉ cần chần qua một chút là được.

Phần lá quần đái thái cắt bỏ lát nữa sẽ cho vào canh cá đù vàng đậu phụ để tăng hương vị, tuyệt đối không lãng phí một chút quà tặng của biển cả.

Cắt xong rong quần đái thái, cô lại kiểm tra lại các món ăn kèm khác, sau đó xem sò điệp và ốc hương đã rửa sạch bề mặt chưa, xác nhận không có vấn đề gì thì đi ra nhà hàng phía trước bày khăn trải bàn, bát đĩa và cắm hoa, sau đó pha trước hai ấm trà Long Tỉnh, vắt nước trái cây.

Chuẩn bị xong, Diệp Huân Nhi đi mở cửa, vừa mở cửa đã thấy Cao Viễn không biết từ đâu tìm được một hàng rào chắn trước cửa, còn hắn thì đứng bên trong đối mắt với Chu Chu đang đi giày cao gót và mặc váy ngắn bên ngoài.

Chu Chu không ngờ Cao Viễn lại có thể rào kín lối vào: “Anh hèn hạ, anh vô liêm sỉ.”

Cao Viễn: “Tôi chỉ đang phòng ngừa trước, tránh cho có người lại giành mất suất đầu tiên của tôi.”

Chu Chu: “Hừ, chạy marathon cũng là người đầu tiên chạm vào mới là người tới trước, đứng bên cạnh thì lấy đâu ra người đầu tiên?”

Bình Luận (0)
Comment