Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 129 - Chương 129: Tôn Hầu Tức Đến Ngất Đi, Tôn Gia Ngậm Đắng Nuốt Cay

Chương 129: Tôn Hầu tức đến ngất đi, Tôn gia ngậm đắng nuốt cay Chương 129: Tôn Hầu tức đến ngất đi, Tôn gia ngậm đắng nuốt cay

Bây giờ lại trợn to hai mắt, miệng há hốc như thể nghẹn hai quả trứng gà, trợn mắt ngoác miệng, khiếp sợ đứng yên không nhúc nhích hệt như tò he.

Người tham gia thí luyện gật đầu, mặc dù hâm mộ, nhưng đều cho là đương nhiên nói:

“Tô Trạch… hắn có thực lực… thực lực mạnh mẽ không hợp thói thường như vậy, linh thú khế ước còn có huyết mạch thần thú, gần như vô địch trong cùng cấp, mà đúng lúc vị tiền bối kia cũng là ngự thú sư.”

“Lữ Tranh Đạo tiền bối?”

“Dạ Yểm!?”

Rất nhanh đã có người đoán được thân phận người kia.

Cường giả Hợp Đạo!

Một trong những người bảo vệ Nhân tộc!

Sư phụ của Tô Trạch là vị đại lão trong truyền thuyết này!??

Trong lúc nhất thời.

Dù là những thế lực đỉnh cấp, ví dụ như bát đại gia tộc, đều vang lên những tiếng hô kinh ngạc khiếp sợ.

Hồi lâu sau, mấy người này mới khôi phục bình tĩnh, thổn thức không thôi.

Thiên kiêu Nhân tộc, hơn nữa còn có sư phụ là một vị Hợp Đạo mạnh mẽ như vậy…

Sau này có người trong Liên minh Nhân tộc muốn gây bất lợi cho Tô Trạch, vậy đều phải cân nhắc kỹ càng rồi!

Kinh đô.

Trang viên Tôn gia.

Một bóng người bỗng nhiên xuất hiện.

Sắc mặt người đến hơi tái nhợt, trên ống tay áo nhiễm vết máu, bên dưới trống rỗng, cõng một người trên lưng.

Chính là Tôn Đức Toàn và Tôn Tu từ thế giới tháp Trấn Yêu chạy trở về!

Trên được đi, bởi vì lo lắng có người ném đá giấu tay, hắn không dám ngừng nghỉ giây phút nào, chạy băng băng trở về khu nhà Tôn gia.

Cuối cùng.

Nhìn thấy trang viên quen thuộc, phòng ốc liên miên không dứt xây trên mặt đất, một hồ nước lớn nằm chính giữa trang viên xuất hiện trước mắt.

Tôn Đức Toàn thở phào một hơi, tinh thần vẫn luôn căng thẳng thả lỏng xuống.

Trong khoảnh khắc hắn vừa xuất hiện, đã lập tức bị người của Tôn gia phát hiện.

“Chú hai trở về rồi!??”

“Mau đi bẩm báo, chú hai và Tôn Tu đều trở về rồi!”

Có người nhìn thấy ống tay áo trống rỗng của Tôn Đức Toàn, giật mình sửng sốt.

Tôn Đức Toàn khoát khoát tay, cõng Tôn Tu đi vào trong căn nhà lớn ở phía trước.

Mà lúc này.

Tôn Tu mơ màng tỉnh lại, vừa khôi phục một chút ý thức, khuôn mặt đã lập tức trở nên dữ tợn, cắn chặt hàm răng, trong cổ họng phát ra tiếng gầm nhẹ.

“Tu Nhi! Đã đến nhà rồi!”

Đột nhiên.

Tôn Hầu Xuất hiện, nhìn Tôn Tu, trong mắt tràn đầy đau lòng.

Vậy mà cháu trai tốt của mình lại biến thành dáng vẻ thế này.

Trong lòng hắn bùng lên lửa giận hừng hực, ánh mắt lạnh lẽo, hận không thể nghìn đao bằm thây người đã cướp đi thần kiếm.

“Ông nội.”

Tôn Tu nghe thấy tiếng nói của Tôn Hầu, thoáng cái tỉnh táo lại.

Nhìn thấy ngôi nhà quen thuộc, người thân quen thuộc, tơ máu trong mắt dần dần biến mất.

Hắn xông lên phía trước, cắn răng nghiến lợi nói: “Ông nội, thần kiếm bị người ta trộm đi rồi! Ta muốn người kia chết, không, ta muốn hắn sống không bằng chết!”

Tôn Hầu gật đầu, giữa lông mày đều là tàn ác, giọng điệu lạnh lùng nói: “Đương nhiên, chờ điều tra rõ ràng tình huống của người kia, ông nội sẽ giúp ngươi, khiến hắn sống không bằng chết, hối hận vì đã sinh ra trong thế giới này!”

Sau đó hắn quay đầu nhìn về phía Tôn Đức Toàn, nhìn thấy ống tay áo nhuốm mắt, lửa giận trong mắt càng hừng hực.

“Đức Toàn, ngươi mau đi trị thương, nhanh chóng khôi phục vết thương.”

Tôn Đức Toàn gật đầu, đang chuẩn bị quay người rời đi.

Bỗng nhiên.

Một tình báo xuất hiện.

Đôi lông mày của Tôn Hầu nhíu lại, nhếch miệng, lộ ra nụ cười lạnh lẽo.

“Đến rồi.”

Tôn Đức Toàn nghe vậy thì dừng bước, Tôn Tu cũng đột nhiên ngẩng đầu, đáy mắt lóe hàn quang.

Mặc kệ người kia là ai, cho dù là người của bát đại gia tộc, mình cũng phải khiến hắn trả một cái giá lớn thê thảm đau đớn!

Tôn Hầu mở tình báo.

Một vầng sáng nhàn nhạt từ trong tinh thạch phát ra, chiếu hình trên không trung, tạo thành một đoạn video ngắn.

Cùng lúc đó, những hàng chữ xuất hiện ở bên cạnh.

“Người tham gia thí luyện Tô Trạch, đến từ trường Trung học số 1 của thành phố Giang Nam, hoàn cảnh gia đình bình thường, cha mẹ mất tích vào mười năm trước, không rõ nguyên nhân mất tích, quá trình trưởng thành bình thường không có gì lạ, thiên phú thức tỉnh là ngự thú sư, quan hệ thân thiết với Hình chiếu thủy tinh ở thành phố Giang Nam, là bạn vong niên với giáo sư dạy luyện đan ở Học viện Thiên Nguyên, Vương Lâm …”

Những tin tức liên quan đến Tô Trạch xuất hiện, vô cùng kỹ càng, hễ là tin tức có thể điều tra ra được thì đều xuất hiện bên trong màn ánh sáng.

“Tô Trạch? Vị thiên kiêu Nhân tộc kia?”

Tôn Hầu và Tôn Đức Toàn nhướng mày.

“Thiên kiêu Nhân tộc?” Tôn Tu sững sờ.

Khi Tô Trạch chém giết Huyền Minh Quy, trở thành thiên kiêu Nhân tộc thì hắn đã tiến vào thế giới dưới lòng đất.

Bởi vậy, bây giờ hắn mới biết tin tức này.

“Thiên kiêu Nhân tộc!”

Hắn nói lại lần nữa, âm lượng cao hơn mấy phần, sắc mặt thoáng cái đã âm trầm như nước.

Vốn dĩ Hà Tuyết Nhi là người đầu tiên trở thành thiên kiêu Nhân tộc đã khiến hắn cảm thấy bị sỉ nhục.

Bây giờ đến cái danh thứ hai cũng bị cướp đi!

Trán hắn nổi đầy gân xanh, sắc mặt đỏ bừng, căm tức đến cực điểm.

“Thiên kiêu Nhân tộc cũng vô dụng, ta vẫn muốn giết chết ngươi!”

Hình chiếu tinh thạch lấp lóe ánh sáng nhạt, phát một đoạn video ngắn.

Chỉ nhìn thấy, cảnh tượng của thế giới dưới lòng đất trong tháp Trấn Yêu xuất hiện rồi.

Ba người đều không rõ là xảy ra chuyện gì, nghiêm túc nhìn lại.

Bên ngoài núi lớn, những người tham gia thí luyện xuất hiện, vây quanh một người, ríu rít hỏi han.

“Chính là hắn, hắn chính là Tô Trạch!”

Đôi mắt Tôn Tu đột nhiên trừng lớn, hung tợn nói ra.

Sau đó, cường giả Hóa Thần trở về.

Sắc mặc Tôn Đức Toàn âm u lạnh lẽo, đây chính là cảnh tượng trở về sau khi bắt chẹt mình xong.

Cường giả Hóa Thần đi đến trước mặt Tô Trạch, bắt đầu lôi kéo.

“Bát đại gia tộc sao?”

Ba người cũng không bất ngờ với kết quả này, nghiêm túc chờ đợi lựa chọn của Tô Trạch.

Nhưng mà.

Đúng lúc này.

Hình chiếu tinh thạch tối sầm lại.

“Rống…”

Tiếng gào trầm thấp vang lên.

Âm thanh này giống như từ trên chín tầng trời buông xuống, trầm thấp mà du dương.

Tôn Tu không rõ cho lắm: “Đây là con vật gì? Vậy mà vẫn còn sống.”

Sắc mặt Tôn Hầu và Tôn Đức Toàn đều thay đổi.

Cho dù chỉ là hình ảnh tinh thạch ghi chép lại, nhưng bọn họ vẫn cảm nhận được một loại cảm giác khiến người ta hít thở không thông trong đó.

Ngay sau đó.

Bình Luận (0)
Comment