Hắn chờ đợi nửa ngày, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không thấy Hà Tuyết Nhi ra tay.
“Sao thế? Có vấn đề gì à?”
Hà Tuyết Nhi nhìn chằm chằm Tô Trạch, hỏi: “Ngươi không để cho linh thú khế ước của ngươi ra tay sao?”
“Không cần đâu, làm như vậy có vẻ quá khi dễ ngươi.” Tô Trạch khoát khoát tay, lên tiếng thúc giục: “Nhanh nhanh một chút, bắt đầu đi!”
“Ngươi!”
Hà Tuyết Nhi cau chặt đôi màu thanh tú lại.
Tô Trạch thân là ngự thú sư, khi chiến đấu với mình lại không dùng tới linh thú khế ước, hơn nữa nhìn dáng vẻ, dường như cũng không có ý định sử dụng thanh trường kiếm linh bảo kia luôn?
Như vậy có phải có hơi quá xem thường mình rồi không?
Môn võ kỹ cấp A mà nàng mới tu luyện dạo gần đây, có uy lực cực lớn, một khi thi triển ra, rất có thể không khống chế được lực độ, nếu như vô ý làm Tô Trạch bị thương thì sẽ rất là không tốt!
Nhưng mà thấy Tô Trạch từ đầu đến cuối đều không có ý muốn thay đổi chủ ý.
Hà Tuyết Nhi thầm hừ lạnh một tiếng trong lòng.
Cái đồ cuồng vọng tự đại.
Mọi người đều là thiên kiêu Nhân tộc, vậy mà lại dám xem thường mình như thế!
Không thèm do dự nữa, nàng khẽ quát một tiếng, âm thanh trong trẻo mà lạnh lùng vang vọng khắp trên đài diễn võ.
Một vòng hào quang chói lọi đột nhiên sáng lên từ đôi tay ngọc, trông như một vùng ngân hà cứ thế ập về phía Tô Trạch, hoàn toàn bao phủ cả người hắn vào trong.
Tô Trạch khẽ nhíu đôi lông mày một chút, khóe miệng khẽ câu lên, lộ ra một nụ cười thản nhiên.
Rốt cuộc Hà Tuyết Nhi vẫn là có chút nương tay mà!
Không thể làm như vậy được.
Mình còn phải nghiệm chứng thực lực của những thiên kiêu Nhân tộc này nữa mà!
Ầm!
Trong giây lát, một âm thanh trầm đục vang lên.
Tô Trạch thầm phát lực ở hai chân, ngay cả Thiên Bằng Cửu Bộ cũng không hề sử dụng, chỉ dựa vào lực lượng nhục thân xông ra ngoài.
Đài diễn võ đài trông vô cùng vững chắc cũng không khỏi chấn động một cái.
Trong lòng Hà Tuyết Nhi thầm giật mình.
Lực lượng thật là cương mãnh!
Thân thể xác thịt của người này gần như có thể so với yêu thú!
Ầm!
Tô Trạch dùng thân thể đụng một cái, trực tiếp cứng rắn đụng nát hào quang sáng chói kia!
Hà Tuyết Nhi thấy vậy đáy mắt hiện lên một tia khiếp sợ.
Nháy mắt sau.
Tô Trạch đã đi tới trước mặt nàng, cười lên một tiếng, ngay sau đó chợt đấm ra một quyền, mục tiêu nhắm thẳng vào ngực của Hà Tuyết Nhi!
Hà Tuyết Nhi vội vàng nghiêng người lùi lại mấy bước, tránh thoát một kích này, trên gương mặt trong trẻo lạnh lùng chợt xuất hiện hai đóa mây hồng.
Nhưng mà lúc này, nàng đã không dám khinh thường nữa.
Chỉ với biểu hiện vừa rồi của Tô Trạch, chiến lực của bản thân hắn đã đạt đến mức độ vô cùng kinh người!
Quanh thân nàng sáng lên hào quang màu xanh, vô số linh lực tuôn ra ngoài, bọc nàng trong đó, tốc độ ra tay tăng lên rất nhiều.
Ánh mắt Tô Trạch sáng rực lên, dần dần trở nên hưng phấn.
Một tia cảm giác cấp bách nhàn nhạt xuất hiện.
Đây mới là cảm giác nên có trong lúc chiến đấu!
Đáy mắt hắn đột nhiên sáng lên một tia kim quang, điều động đại dương mênh mông màu vàng trong đan điền kia.
Linh lực màu vàng cuộn trào mãnh liệt tràn vào tứ chi bách hài.
Toàn thân Tô Trạch đều hóa thành một vầng hào quang màu vàng, không ngừng đi chuyển trên đài diễn võ.
Hà Tuyết Nhi trận địa sẵn sàng đón địch, trong mắt tràn đầy khiếp sợ, nhưng rất nhanh đã bị áp chế xuống.
Ở thời điểm này, không thể có một chút lơ là hay khinh thường nào!
Nàng cắn răng, lúc này bèn quyết định sử dụng sát chiêu mạnh nhất của mình.
Một kích quyết định thắng bại!
“Kỷ Băng Hà!”
Đột nhiên.
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Hà Tuyết nhi vang lên.
Ầm!
Vô số ánh hào quang màu lam đậm đột nhiên bộc phát ra.
Nhiệt độ siêu siêu thấp trong nháy mắt xuất hiện.
Trên đài diễn võ bị một tầng băng sương bao trùm.
Hàn khí băng sương mịt mờ bao phủ cả đài diễn võ, cơn rét buốt với trình độ cao nhất cuốn tới.
Không chỉ là Trúc Cơ bình thường, thậm chí ngay cả cường giả Kim Đan trung kỳ có tới, cũng phải bị đông thành băng luôn!
Nhưng mà.
Đối với Tô Trạch mà nói, xem chừng nhiêu đây chỉ khiến thân thể hắn hơi lạnh một chút mà thôi.
Ngoài những thứ này ra, cũng không có bất kỳ cảm giác nào khác.
Huyết khí dồi dào hiện lên, xua tan tất cả giá rét ra ngoài.
Tô Trạch đang có vẻ hơi thất vọng.
Một chiêu này trái lại không tệ.
Nếu là cự lang cấp D trung giai lúc đó tới đây thì cũng phải bị giết trong nháy mắt.
Thế nhưng đối với mình, rốt cuộc vẫn quá yếu!
Cái danh hiệu Trúc Cơ cảnh mạnh nhất xưa nay này cũng không phải nói chơi.
“Nên kết thúc rồi.”
Hắn thấp giọng tự nói một mình.
Trong nháy mắt.
Tia sáng chói mắt bộc phát ra.
Vô số hào quang màu lam đậm trong nháy mắt tiêu tán, đài diễn võ bị một vầng kim quang nồng đậm bao phủ.
Tô Trạch cũng không sử dụng Giao Long Ngũ Thức, nếu làm như vậy có thể sẽ trực tiếp đánh chết Hà Tuyết Nhi luôn cũng không chừng.
Hắn chỉ lắc mình một cái, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai xuất hiện trước mặt Hà Tuyết Nhi, nhẹ nhàng đấm ra một quyền.
Ầm!
Quyền phong cuồng bạo xuất hiện.
Cuồng phong thổi tung mái tóc mềm mại của Hà Tuyết Nhi, đồng thời cũng đánh nát hào quang quanh thân nàng!
Hà Tuyết Nhi cứng đờ cả người, tay mới vừa nâng lên đột nhiên dừng lại.
Một đôi mắt đẹp hơi trợn to, chỗ sâu trong đáy mắt tràn đầy không thể tin.
Nàng biết Tô Trạch đã nương tay.
Nếu không thì một quyền kia hoàn toàn có thể đánh thẳng trên người mình.
Uy lực kinh khủng kia... Nếu như nàng cứng rắn đón lấy, ít nhất cũng sẽ bị trọng thương!
Mình cứ như vậy mà thua sao?
Thua nhanh đến như vậy?
Dứt khoát đến như vậy?
Làm cho mình ngay cả một chút thời gian để phản ứng cũng không có sao?
Hà Tuyết Nhi kinh ngạc nhìn chằm chằm Tô Trạch, trong lòng tràn đầy rung động và không hiểu.
Không phải bảo Tô Trạch là ngự thú sư sao?
Nhưng vì sao, năng lực cận chiến của hắn lại mạnh như vậy?
Cảm giác vừa rồi Tô Trạch đem đến cho nàng, giống như là một con mãnh thú thời viễn cổ vậy, hung hăng đánh nát hết thảy phòng ngự của nàng!
Đây là lực lượng như thế nào?
Cái tên này... Là quái vật sao?
Khiếp sợ, kinh hãi, nghi ngờ, không thể tin...
Một cái búng tay vang lên làm nàng thức tỉnh.
Tô Trạch cười cười, nhìn qua có vẻ vô cùng ung dung thoải mái, giống như vừa rồi căn bản không có chút tiêu hao nào vậy.
“Đi thôi.”
Hắn nhẹ nhàng nói một câu, sau đó chợt quay người rời đi, chỉ để lại một mình Hà Tuyết Nhi quần áo không chỉnh tề, tóc tai lộn lộn.