Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 161 - Chương 161: Ông Lão Này Là Tuyết Lệ Hàn? Quà Gặp Mặt Kiếm Pháp Cấp B

Chương 161: Ông lão này là Tuyết Lệ Hàn? Quà gặp mặt kiếm pháp cấp B Chương 161: Ông lão này là Tuyết Lệ Hàn? Quà gặp mặt kiếm pháp cấp B

Tô Trạch lặng lẽ rời khỏi diễn võ quán.

Khi hắn đi ra ngoài, phát hiện trận chiến giữa hai võ giả vậy mà vẫn chưa kết thúc.

Hắn lắc đầu, quay người rời đi.

Tuy nhiên hắn không trực tiếp về nhà mà đi dạo trong học viện.

Là học sinh ở đây, trước hết phải làm quen với môi trường xung quanh một chút đã rồi nói tiếp.

Bây giờ là thời gian lên lớp, người đi lại ở trên đường không nhiều.

Chỉ có vài người tụm thành tụm ba tụm năm để cùng đi.

Tô Trạch đi một quãng đường, cảm nhận được linh lực xung quanh mình dày đặc thì cảm thấy khá thoải mái.

Sau nửa ngày.

Hắn đi đến bờ của một cái hồ nhân tạo khổng lồ, trên bờ hồ có một cái đình để nghỉ mát.

Tiểu Thanh reo hò, nhún người nhảy lên và lao đầu xuống hồ.

Và tại thời điểm này.

Đột nhiên.

Một giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng hắn.

“Tiểu tử, mau theo ta đi.”

Tô Trạch hơi rung động trong lòng, quay đầu lại nhìn, sau đó con ngươi hơi co rụt lại, giống như đã gặp mà.

Một ông lão với cái lưng còng, mặc một chiếc áo hai lớp nhỏ, bước đi một cách chậm rãi, nở một nụ cười nhàn nhạt trên môi.

Chính là ông lão đã chặn đường của Tô Trạch ở thành phố Giang Nam!

Sao ông lão này lại ở đây?

Hắn cau mày và ngay lập tức nhận ra có gì đó không ổn.

Kinh đô cách thành phố Giang Nam rất xa, nếu không nhờ Truyền Tống trận thì không thể đến đây nhanh như vậy được.

Ngoài ra.

Chỉ có một khả năng!

Đó chính là cường giả trên cả Hóa Thần, người có thể trực tiếp dựa vào khả năng của bản thân vượt qua khoảng không, mới có thể làm được như vậy!

Lẽ nào những gì ông lão nói lúc đó là thật sao?

Hắn thực sự là Thanh Y Kiếm Thần gì đó sao?

Nhưng nhìn khí chất của hắn, thật sự nhìn không ra!

Tô Trạch thầm chê bai vài câu trong lòng, nhìn chiếc áo hai lớp nhỏ không hợp thời, cùng cái lưng còng.

Nếu nói đây là ông lão luôn làm những trò bám theo người khác ở trên đường phố, có khi hắn cũng tin.

“Ngươi... Sao tìm được đến nơi này?”

Tô Trạch có một vài nghi vấn.

Tuyết Lệ Hàn khá hài lòng khi thấy dáng vẻ này của Tô Trạch.

Để tiểu tử ngươi xem thường ta, bị dọa sợ rồi đúng không?

“Muốn tìm được ngươi đâu có khó? Ta trực tiếp đi qua đây đó.”

Không phải nhờ Truyền Tống trận!

Tô Trạch nhướng mày và khá tin tưởng thân phận của ông lão.

“Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?” Hắn hỏi.

Một người bị nghi là đại lão lại chủ động nhận mình làm đệ tử?

Hắn không tin trên đời này có những chuyện tốt như có bánh nhân thịt rơi từ trên trời rơi xuống.

Vẻ mặt của Tuyết Lệ Hàn nghiêm túc trở lại, trịnh trọng nói: “Đương nhiên là nhận ngươi làm đồ đệ!”

“Vì cái gì?”

Tô Trạch cau mày, thực sự có chút nghi ngờ, rồi tiếp lời nói:

“Hơn nữa ta đã có sư phụ rồi, Lữ Tranh Đạo có nghe nói qua chưa? Người ta là một vị cường giả đúng chuẩn, dám hỏi lão nhân gia người thì sao?”

Tuyết Lệ Hàn cười khinh thường, xua tay rồi nói:

“Cái này thì không sao cả, hắn dạy ngươi ngự thú chi đạo, còn ta dạy ngươi kiếm đạo. Hai cái này xung đột với nhau sao? Không xung đột!”

“Mà lão tiểu tử kia cũng khá thân với ta, chắc hắn cũng sẽ không có ý kiến gì ​​đâu.”

Tô Trạch vẫn còn hơi nghi ngờ.

“Vậy thì ta cũng phải biết ngươi là người như thế nào, đúng chứ?”

Cuối cũng cũng hỏi về điều này!

Tuyết Lệ Hàn vui mừng.

Hắn cố gắng đứng thẳng người, vẻ mặt cao ngạo, chòm râu khẽ lay động, thực sự có chút dáng vẻ của một cao nhân.

“Lão phu tên là Tuyết Lệ Hàn, kiếm đạo tông sư, Thanh Y Kiếm Thần trong truyền thuyết chính là lão phu ta. Còn về Hợp Đạo?”

Hắn mỉm cười.

“Khi ta trở thành Hợp Đạo, tên Lữ Tranh Đạo kia vẫn còn đang nuôi cá ở bờ ao kìa!”

Cả người Tô Trạch hơi rung, nhìn ông lão kì lạ trước mặt, trong mắt hiện lên vẻ khó tin.

Tuyết Lệ Hàn?

Đó không phải là kiếm đạo tông sư mà Viện trưởng Trương - Trương Mục Chi nói sao?

Ông lão trước mặt chính là người đó sao?

Dường như để chứng minh những gì mình đã nói là đúng.

Trên khóe miệng của Tuyết Lệ Hàn nở một nụ cười nhạt và ngón tay như một thanh kiếm, hướng về phía những tầng mây dày đặc trên bầu trời chậm rãi quẹt một đường.

Trong nháy mắt.

Một tia kiếm ý đáng sợ như có như không đột nhiên xuất hiện.

Tô Trạch chỉ cảm thấy toàn thân lạnh toát, một nguy cơ sinh tử đột nhiên xuất hiện, da thịt khắp người dường như đang bị hàng ngàn cây kim thép đâm.

May thay, cảm giác này trong nháy mắt đã qua đi và biến mất trong tích tắc.

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.

Chỉ nhìn thấy, biển mây bao la muôn trùng sóng cả kia, bây giờ đã bị chia làm hai một cách ngay ngắn!

“Cừ thật!”

Hắn thốt lên một cách kinh ngạc.

Đây là Hợp Đạo sao!?

Đây là lần đầu tiên Tô Trạch nhìn thấy cường giả Hợp Đạo xuất chiêu, mặc dù chỉ là tùy ý xuất chiêu, thậm chí không cần dùng kiếm thật, nhưng lại có uy lực đáng kinh ngạc như vậy.

Thật sự có chút đáng kinh ngạc.

Cùng lúc đó, một giọng nói xuất hiện trong tâm trí của hắn.

Giọng nói trong trẻo và êm tai của kiếm linh vang vọng.

“Trình độ kiếm đạo của người này rất cao! Vô cùng cao!”

Có thể nhận được sự công nhận của kiếm linh, cũng đủ cho thấy thực lực của Tuyết Lệ Hàn

Lúc này Tô Trạch gần như đã xác định được thân phận của Tuyết Lệ Hàn, nhưng vẫn có chút nghi ngờ.

Rốt cuộc là vì cái gì, mà một kiếm đạo tông sư này lại chủ động nhận mình làm đồ đệ?

Hắn do dự trong chốc lát rồi nói: “Lúc đó viện trưởng Trương chỉ nói với ta là hướng dẫn, chứ không phải là nhận đồ đệ, nếu ta không nói một tiếng mà cứ như vậy đi bái sư, theo cách nhìn của sư phụ thì có phải là ta đang phản bội sư môn không?”

Tuyết Lệ Hàn suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng hợp lý.

Nhưng chỉ cần kiếm thuật được truyền lại, cho dù không phải là đồ đệ cũng không thành vấn đề.

“Vậy cũng được, nói chung ngươi chỉ cần theo ta tu hành kiếm đạo là được, còn việc bái sư thì miễn đi. Ta không phải là lão già cố chấp như Lữ Tranh Đạo kia.”

“Đúng rồi, đừng nói cho lão tiểu tử kia nghe mấy tin tức mà ta chỉ điểm ngươi, ta không muốn nhìn thấy người nuôi rồng kia, cả người đều có một loại mùi kỳ lạ, lỡ ngửi phải cả một năm cũng không nuốt nổi rượu!”

Hắn vừa nhắc nhở, vừa nghĩ cuối cùng cũng tìm được người kế thừa, tâm trạng rất tốt.

Bình Luận (0)
Comment