Trên tay xuất hiện một bình rượu, sau khi rút nút bình ra thì nhấp một ngụm.
“Tuyệt vời tuyệt vời.”
Tuyết Lệ Hàn nheo mắt, trông rất hưởng thụ.
Lúc này, trên tay hắn cũng xuất hiện một quyển bí tịch.
“Học cái này trước, có gì không hiểu có thể hỏi ta bất cứ lúc nào.”
Tô Trạch cầm lấy nó và xem, từng dòng thông tin đột nhiên xuất hiện trước mặt.
“Võ Kỹ: Lăng Vân kiếm pháp”“
“Đẳng cấp: cấp B”
Đôi mắt hắn sáng lên và không kềm được có chút ngạc nhiên.
Cường giả Hợp Đạo đều hào phóng như vậy sao?
Lần trước quà gặp mặt của sư phụ mình là Thần Hồn Thủ Linh đan, giúp mình ngưng luyện ra hồn binh.
Lần này, Tuyết Lệ Hàn trực tiếp cho mình một quyển kiếm pháp cấp B!
Và trông có vẻ như đây chỉ mới bắt đầu.
“Cái này, dường như trình độ quá cao rồi nhỉ? Tốc độ học chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều đi?”
Tô Trạch hơi do dự.
Hiện giờ hắn không thiếu võ kỹ, mà chỉ thiếu tu vi!
Nếu cộng thêm quyển kiếm pháp này, chỉ sợ gánh nặng sẽ càng nặng.
“Không sao, ngươi chắc chắn có thể học được.”
Tuyết Lệ Hàn không để tâm.
Tô Trạch không biết ý nghĩa của kiếm tâm trời sinh, hắn vẫn không biết sao?
Ngay cả kiếm pháp vượt quá cảnh giới thực lực, cũng có thể tu luyện mà không hề bị cản trở.
Nếu không hắn cũng sẽ không trực tiếp đưa Lăng Vân kiếm pháp cho Tô Trạch.
“Ta làm thử một lần cho ngươi xem trước, ngươi phải xem kĩ nha.”
Tuyết Lệ Hàn lại nhấp thêm một ngụm rượu, khuôn mặt bóng loáng và đỏ bừng lại có chút say.
Tô Trạch gật đầu, nhìn hắn không chớp mắt.
Tuyết Lệ Hàn vẫy tay, trong chốc lát toàn bộ hồ nhân tạo và khu vực xung quanh đã bị bao phủ và cách biệt với thế giới bên ngoài.
Trong nháy mắt.
Bóng dáng của hắn xuất hiện ở giữa hồ, khí thế trên người đột nhiên thay đổi.
Khí thế trên người của Tuyết Lệ Hàn bỗng chốc thay đổi.
Từ một lão già có khí chất bình thường trở thành một kiếm khách thanh trần thoát tục.
Chỉ là vẻ ngoài của hắn vẫn không có gì thay đổi.
Khi hắn bắt đầu biểu diễn chiêu thức đầu tiên.
Trong mắt Tô Trạch đã không còn bất cứ thứ gì khác, ham muốn đâm chọt ở trong lòng cũng không cánh mà bay.
Một chuôi kiếm xuất hiện trong tầm mắt của hắn.
Nó giống như cả trời đất chỉ còn lại mỗi thanh kiếm này, kiếm ý vô tận bao phủ toàn bộ.
Nhưng hiển nhiên là Tuyết Lệ Hàn hoàn toàn có thể khống chế được.
Chứ nếu không thì kiếm ý đã trực tiếp giết chết Tô Trạch rồi.
Tô Trạch nhanh chóng chìm đắm vào bên trong đó, hắn nhìn mỗi một chiêu một thức mà Tuyết Lệ Hàn đang làm mẫu đến nỗi không chớp mắt.
Qua hồi lâu sau.
“Tỉnh đi.”
Tô Trạch bừng tỉnh trong tiếng gọi của Tuyết Lệ Hàn.
“Sao hả? Bộ kiếm pháp này cũng được mà nhỉ?”
Hắn cười híp mắt hỏi.
Tô Trạch gật đầu, hồi tưởng lại chân ý ẩn bên trong Lăng Vân kiếm pháp.
“Tên nhóc nhà ngươi cố gắng học đi, đợi khi ngươi học xong cái này thì lại học tiếp cái mới khác, đồ tốt ông đây có cả rổ! Cái thứ này chỉ là bước khởi đầu thôi!”
Tuyết Lệ Hàn ném một miếng ngọc phù vào trong tay của Tô Trạch rồi lại uống một hớp rượu, hắn loạng choạng nói một câu:
“Có vấn đề gì thì cứ tới tìm ta mọi lúc, gặp rắc rối cũng cứ tới tìm ta.”
Ngay sau đó.
Bóng dáng của Tuyết Lệ Hàn biến mất không thấy đâu, chỉ để lại một mình Tô Trạch đứng ở trong đình.
Hắn nhìn Lăng Vân kiếm pháp ở trong tay rồi lại nhìn con đường nhỏ không một bóng người ở phía trước, trên mặt lộ ra nét cười.
Có được quyển kiếm pháp này sẽ giúp hắn có thêm một con át chủ bài.
Tô Trạch không tiếp tục ở lại trong đình, hắn xoay người đi về phía chung cư.
Thiên phú về mặt kiếm đạo của bản thân có vẻ cũng không tệ.
Lần này hắn sẽ tự mình tu luyện, cố gắng tiết kiệm một ít số năm tu luyện.
...
Thời gian trôi qua từng ngày một.
Tô trạch gần như không hề bước ra khỏi cửa, hắn chỉ ở trong nhà lĩnh hội Lăng Vân kiếm pháp.
Cảnh giới của hắn tiến bộ rất nhanh, đã nắm được sơ bộ khá nhiều.
Trong những ngày này, mỗi ngày hắn đều truyền, cuối cùng cũng đã tích đủ số tu vi còn thừa.
Tô Trạch mở ra giao diện hệ thống.
“Tu vi còn thừa: Một trăm mười hai nghìn năm!”
Hắn không hề do dự, lập tức mở hệ thống thương thành và tìm thấy công năng phục hồi ở trong đó.
“Có đồng ý dùng tu vi một trăm nghìn năm phục hồi bộ phận “Long Tượng Tu Thân quyết”?
“Có!”
Trong phút chốc.
“Tu vi còn thừa: Mười hai nghìn năm!”
Tu vi một trăm nghìn năm cứ thế biến mất trong chớp mắt.
Nhưng thay vào đó, một phần phương pháp tu luyện đã xuất hiện ở trong đầu của Tô Trạch.
Long Tượng Tu Thân quyết phiên bản dành cho Kim Đan!
Từng dòng thông báo xuất hiện.
Hơi thở màu vàng trong đó chuyển động, tự biến đổi thành cái gì đó.
Tô Trạch nhắm mắt lại đắm chìm vào trong đó, bắt đầu lĩnh ngộ các loại huyền diệu của phiên bản dành cho Kim Đan.
Cùng lúc đó.
Ở tổng bộ Hiệp hội Người tu luyện.
Trận văn của Truyền Tống trận bỗng nhiên phát sáng, một cánh cửa không gian lập tức xuất hiện trong không trung.
Một thiếu niên hắc y bước ra từ bên trong.
Người của tổng bộ hiệp hội tức khắc giật mình.
Soạt!
Tiếng xé gió vang lên.
Trong giây lát, có vài chục người bị đuổi ra khỏi Truyền Tống trận.
Sau khi nhìn thấy dáng vẻ của người đến, con ngươi của họ co rút dữ dội, trong lòng cực kỳ sốc.
Đệ tử của cường giả Hợp Đạo, Diệp Thanh!
Thảo nào hắn có thể trực tiếp sử dụng Truyền Tống trận của hiệp hội!
Bọn họ vốn còn tưởng có người ngoài đột nhập nên ai nấy đều thủ thế sẵn sàng, linh lực cuộn trào chuẩn bị ra tay.
Nhưng bây giờ sau khi phát hiện là Diệp Thanh thì lập tức nháo nhào dừng tay, linh lực đang chực chờ cũng lắng dịu lại.
Ở trong Liên minh Nhân tộc, Hợp Đạo đều có đặc quyền tương ứng.
Và một đặc quyền trong số đó là có thể trực tiếp thuyên chuyển Truyền Tống trận của Hiệp hội Người tu luyện.
Ắt hẳn những đệ tử của cường giả Hợp Đạo kia trước khi xuất sơn đều sẽ được phát cho một lệnh bài tương ứng với thân phận.
Diệp Thanh nhìn mấy chục người ở phía bên ngoài, trên mặt lộ ra nụ cười tươi rói.
“Ối chao, nhiều người đến hoan nghênh ta như thế à? Đúng là vinh hạnh mà.”
Biểu cảm của hắn thoải mái ung dung, nhấc chân bước ra ngoài.
Nhân viên công tác của hiệp hội cũng không dám ngăn cản, ai nấy đều chỉ biết đưa mắt nhìn theo.
Bọn họ liếc nhìn mắt nhau, tất cả đều thấy được vẻ kinh ngạc ở trong mắt của đối phương.
Cuối cùng đã đến rồi sao?
Sự phấn khích mong chờ xuất hiện nơi khóe mắt.