Linh lực trong cơ thể Tô Trạch lập tức bị điều động, nhìn như bình tĩnh nhưng thật ra lại đang cảnh giác quan sát xung quanh.
“Chào ngươi, Tô Trạch.”
Một giọng nói bỗng nhiên truyền vào trong tai hắn.
Hắn quay đầu đi, lập tức nhìn thấy một thanh niên mặc đồ đen xuất hiện ở cách đó không xa.
“Diệp Thanh?”
Tô Trạch lập tức thả lỏng lại, chỉ cảm thấy đen đủi.
Sao lại đi tới tìm đánh vào lúc này chứ?
“Ngươi biết ta à?” Diệp Thanh nhướng này, nụ cười trên mặt đã biến mất, quầng sáng trong tay hắn chợt lóe lên và đặt một chiếc máy quay sang bên cạnh.
“Vậy ngươi biết ta tới làm gì đúng không?”
Tô Trạch nhẹ nhàng gật đầu: “Ừ.”
Hắn có hơi không kiên nhẫn mà vẫy tay: “Nhanh chóng bắt đầu đi, chúng ta đánh nhanh thắng nhanh, không cần quấy rầy tâm trạng vui vẻ khi đi dạo của ta.”
Diệp Thanh sửng sốt, nụ cười cứng đờ, một ngọn lửa bốc lên trong lòng.
Người này thật ngạo mạn!
Hắn đứng ngạo nghễ và nói một cách đầy tự tin: “Ta, Diệp Thanh, chuyên tu quyền pháp võ đạo.”
“Còn phải làm dáng vẻ báo tên tuổi với nhau nữa? Xem phim nhiều quá rồi à?”
Tô Trạch ngạc nhiên, nhìn Diệp Thanh chăm chú một lúc.
Một hơi thở trung nhị nồng nặc của thiếu niên bay tới.
Hắn học theo, thản nhiên nói: “Tô Trạch, ngự thú sư, cũng biết đánh đấm một chút.”
“Chúng ta nhanh chóng bắt đầu đi, ta còn có việc phải làm nữa!”
Tô Trạch lại thúc giục thêm lần nữa.
Cảm giác nghi thức bị đánh gãy, Diệp Thanh lập tức có hơi bực bội nhìn Tô Trạch.
Nhưng hắn nhanh chóng nghiêm túc lại, hít sâu một hơi rồi bày ra tư thế mở đầu.
“Linh thú của ngươi đâu? Sao còn không mang ra?”
“Hai đánh một có vẻ như bắt nạt ngươi, bỏ đi.”
“Đồ kiêu căng!”
Diệp Thanh hoàn toàn tức giận.
Đối mặt với mình mà cũng dám kiêu ngạo như thế!
“Bùm” một tiếng vang lên.
Mặt đất vỡ ra, chia năm xẻ bảy.
Diệp Thanh xông tới giơ nắm đấm về phía Tô Trạch.
Cú đấm này hắn đã hơi thu lại một chút sức lực.
Bắt Tô Trạch thả linh thú ra trước, nếu không chính mình sẽ có vẻ không đánh mà thắng!
Nhưng điều làm hắn cảm thấy bất ngờ chính là Tô Trạch lại hoàn toàn không có chút phản ứng nào với cú đấm này, giống như không hề nhìn thấy nó vậy.
Diệp Thanh ngạc nhiên, vội vàng muốn thu lại nắm đấm.
Nhưng ngay sau đó, bóng dáng Tô Trạch đã biến mất một cách không tiếng động.
Cảm giác nguy hiểm mãnh liệt truyền đến từ sau lưng Diệp Thanh.
Hắn vừa sợ hãi vừa ngạc nhiên, cảm giác lạnh lẽo lập tức lan khắp toàn thân.
Hắn vội vàng nghiêng người né tránh, kéo ra khoảng cách, kinh nghi bất định nhìn Tô Trạch.
Tinh huống thế nào?
Sao tốc độ thân pháp của một ngự thú sư lại nhanh như vậy được!?
“Nhóc con, tốt nhất ngươi không cần giữ lại lực.”
Tô Trạch thờ ơ nhắc nhở một câu.
Khuôn mặt Diệp Thanh đỏ lên, trong lòng vô cùng tức giận, cũng không giữ lại lực nữa, linh lực toàn thân sôi trào, cơ bắp trên cánh tay hơi phồng lên.
Bùm!
Quyền phong cuồng bạo xuất hiện, đấu đá về phía Tô Trạch như một con sói khổng lồ.
Bùm!
Một tiếng vang cực kỳ nặng nề xuất hiện.
Lực lượng đánh xuống làm mặt đất chia năm xẻ bảy, cơn sóng khí màu trắng như thực chất xuất hiện, thổi quét khắp nơi.
Diệp Thanh chỉ cảm thấy nắm tay truyền đến cảm giác đau nhức.
Giống như nắm đấm đánh vào bên trên linh bảo vậy.
Hắn phát hiện tay của mình không thể động đậy, nắm tay giống như bị một chiếc một kìm sắt nung đỏ kẹp lấy vậy.
Sóng khí tan đi, lộ ra Tô Trạch phía sau nắm đấm.
Diệp Thanh mở to mắt nhìn hắn với vẻ mặt không tưởng, trong mắt tràn đầy sợ hãi, trong lòng rung mạnh.
Đối phương chỉ dùng một bàn tay đã bắt lấy mình, làm mình không thể cử động!
Hắn quát khẽ một tiếng, cơ bắp cả cơ thể phát lực muốn tránh thoát từ trong tay Tô Trạch.
Nhưng dù hắn dùng sức thế nào, nghẹn đến mức khuôn mặt đỏ bừng cũng không thể tránh thoát!
“Chuyện… Chuyện này không thể nào!”
Hắn sợ hãi muốn chết nhìn Tô Trạch.
Đừng nhìn cơ thể hắn rất gầy yếu nhưng trời sinh quái lực, vừa sinh ra lập tức trở thành Đoán Thể cảnh!
Vì khai phá sức mạnh cơ thể đến mức tận cùng và tạo cơ sở chắc chắn cho sau này mà hắn đã khổ tu hơn mười năm trong Đoán Thể cảnh!
Mỗi một cảnh giới nhỏ đều coi như cảnh giới lớn để tuy luyện, cố gắng đạt tới cực hạn.
Ngày thường càng dùng các loại dược liệu hiếm có phụ trợ, trợ giúp khai phá tiềm lực của cơ thể,
Đây cũng là nguyên nhân hắn tu hành quyền pháp.
Có thể nói rằng, trong mười đệ tử của cường giả Hợp Đạo thì thực lực của Diệp Thanh không đứng thứ nhất cũng đứng thứ hai!
Mà bây giờ, sức mạnh mà hắn lấy làm tự hào lại bị ngự thú sư trước mặt ngăn cản toàn bộ???
Đây là tình huống thế nào!??
Diệp Thanh cảm giác được một tia tuyệt vọng.
Hắn nhìn bàn tay nắm chặt lấy cổ tay của mình mà có chút nghi ngờ, có chút khó hiểu, có chút hỏng mất!
Nếu muốn tránh thoát thì chỉ còn nước cắt đứt cổ tay thôi!
Diệp Thanh chậm rãi ngẩng đầu lên, trên trán đổ đầy mồ hôi lạnh, cắn răng hỏi ra một vấn đề.
“Ngươi ăn cái gì lớn lên vậy?”
“Ta uống mạnh mẽ lớn lên đấy.”
Khoé miệng Tô Trạch nhếch lên, ánh mắt nghiền ngẫm, trong lời nói mang theo một chút hóm ruột.
Diệp Thanh hơi không rõ nguyên do, hỏi theo bản năng: “Mạnh mẽ? Đó là thứ gì? Sao ta chưa từng nghe nói tới loại đan dược này?”
Đương nhiên ngươi không biết rồi…
Tô Trạch thầm nghĩ trong lòng.
Nhưng tất nhiên hắn cũng sẽ không giải thích với Diệp Thanh.
Thằng nhãi này quấy rầy mình thưởng thức phong cảnh, phải dạy cho hắn một bài học mới được!
Không đợi Diệp Thanh nói, đáy mắt Tô Trạch bỗng nhiên tỏa ra ánh sáng vàng, sức mạnh to lớn bùng nổ.
Sức mạnh trăm nghìn cân cũng không phải là nói đùa.
Chỉ trong chớp mắt khi Tô Trạch chuẩn bị phát lực.
Lông tóc cả người Diệp Thanh cũng dựng đứng lên, cảm giác nguy cơ vô cùng lớn xuất hiện, trong lòng hắn vậy mà lại xuất hiện cảm giác sợ hãi!
Hắn cảm thấy Tô Trạch trước mặt đã thay đổi.
Vừa nãy vẫn là một thiếu niên với khuôn mặt mỉm cười, chỉ trong chớp mắt dường như đã biến thành một con mãnh thú tuyệt thế chọn người mà cắn!
Trong lòng hắn vô cùng sợ hãi, theo bản năng mà sử dụng phương pháp bảo vệ tính mạng.
Bùm!
Một tiếng vang lớn như tiếng sấm xuất hiện.
Áo trên của Diệp Thanh rách nát, thân hình chật vật bay ngược ra ngoài như một chiếc đạn pháo.
Sau khi lăn vài vòng trên mặt đất mới dừng lại.
“Khụ khụ!”
Diệp Thanh điên cuồng ho khan, cảm giác đau nhức truyền đến từ toàn bộ cơ thể làm hắn suýt nữa thì ngất đi.
Nhưng lúc này hắn đã không rảnh để quan tâm tới những chuyện đó.