Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 165 - Chương 165: Ngưng Huyết Đan! Tiểu Đệ Diệp Thanh?

Chương 165: Ngưng Huyết đan! Tiểu đệ Diệp Thanh? Chương 165: Ngưng Huyết đan! Tiểu đệ Diệp Thanh?

Hắn đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn Tô Trạch với ánh mắt khiếp sợ, như đang nhìn một con quái vật.

Đó là sức mạnh mà Trúc Cơ cảnh có thể có được sao?

So với Tô Trạch thì sức mạnh lớn trời sinh hắn lấy làm tự hào căn bản không thể chịu nổi một cú, không thể so sánh!

“Đến cùng ngươi ăn thứ gì lớn lên? Sao có thể mạnh như vậy được? Ngươi vẫn là ngự thú sư nữa sao?”

Diệp Thanh nhe răng trợn mắt, khóe miệng tràn ra một vệt máu tươi, khó khăn hỏi ba vấn đề.

Ánh sáng trên người Tô Trạch biến mất, cười như không cười nhìn hắn rồi thản nhiên nói:

“Có phải có thể thu hồi những thứ này được rồi không?”

Diệp Thanh lấy ra một viên đan được nuốt xuống, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Nghe thấy Tô Trạch nói vậy, trong lòng không khỏi xuất hiện vài phần hổ thẹn.

Mất công mình còn nghĩ sau khi rời núi sẽ đi xây dựng tên tuổi, cuối cùng vừa tới đã bị Tô Trạch đè bẹp.

Chuyện này nói ra quá mất mặt!

Hắn đột nhiên nhớ tới một việc rồi lập tức nhảy dựng lên từ trên mặt đất.

Tô Trạch nhíu mày cho rằng Diệp Thanh vẫn chưa từ bỏ ý định.

Nhưng Diệp Thanh cũng không nhằm về phía Tô Trạch mà nhanh chóng chạy tới chỗ máy quay.

Hắn cầm máy quay và bắt đầu thao tác một cách thuần thục, xóa bỏ video vừa quay được.

“Ngươi làm gì thế?” Tô Trạch dở khóc dở cười.

Diệp Thanh gãi đầu cười xấu hổ.

“Vừa nãy thua quá thảm, nếu bị truyền ra ngoài thì mất mặt lắm, quan trọng nhất chính là làm sư phụ của ta mất mặt!”

Khuôn mặt hắn mang theo nụ cười ngượng ngùng, hắn bước tới dùng giọng điệu cầu xin nói: “Tô đại ca, ngươi là đại ca ruột của ta, chuyện vừa rồi ngươi có thể không nói với người khác không?”

Tô Trạch khẽ nhướng mày và lộ ra một nụ cười: “Dù sao cũng phải cho ta một lý do chứ?”

Diệp Thanh chớp mắt, ánh sáng trong tay chợt lóe, một lọ đan dược lập tức xuất hiện trong tay hắn.

“Đại ca, đây là tấm lòng của tiểu đệ, ngươi nhận lấy đi.”

Tô Trạch cầm lấy lọ đan dược, vừa mở nút lọ ra bèn lập tức mỉm cười.

“Ngưng Huyết đan?”

Đan dược này là một loại đan dược khôi phục khí huyết cơ thể con người, vô cùng thích hợp với người tu luyện có cơ thể mạnh mẽ.

Thứ mà Diệp Thanh vừa sử dụng cũng là Ngưng Huyết đan này.

Điều quan trọng nhất chính là tuy tên của loại đan dược này giản dị tự nhiên nhưng giá cả lại vô cùng xa xỉ. Một loại dược liệu chính trong đó rất khó kiếm, bình thường chỉ sinh trưởng trong tiểu thế giới đặc thù.

“Ánh mắt đại ca thật tốt!”

Diệp Thanh thỏa thỏa dáng vẻ của một tiểu đệ, hắn bật ngón cái vuốt mông ngựa.

Nhìn dáng vẻ của hắn lúc này, dù là ai cũng không ngờ người này vậy mà lại là đệ tử thân truyền của một vị cường giả Hợp Đạo!

Tô Trạch trầm ngâm một lúc rồi gật đầu nói: “Vậy ta cố nhận lấy vậy.”

“Vậy chuyện ta vừa nói thì?”

Diệp Thanh cẩn thận hỏi.

“Yên tâm đi, ta tuyệt đối sẽ không nói cho người khác biết.”

Tô Trạch khẽ vỗ vai hắn, rất có phong phạm của một vị đại ca.

Nhưng nếu Tiểu Thanh nói ra thì không liên quan gì tới ta đâu nhé…

Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Nhưng tất nhiên loại lời nói này hắn không thể nói với Diệp Thanh.

Diệp Thanh thở phào nhẹ nhõm rồi nở nụ cười như trút được gánh nặng.

Sương mù xung quanh bỗng chốc biến mất, đường phố trở lại dáng vẻ như lúc ban đầu.

Ngay cả dấu vết chiến đấu vừa rồi cũng đều biến mất.

Mà lúc này, Diệp Thanh đã thay một bộ quần áo sạch sẽ khác.

Hắn như rất thân thiết mà đi tới bên cạnh Tô Trạch, bật hình thức lảm nhảm.

“Đại ca, sức lực của ngươi rốt cuộc là luyện như thế nào vậy?”

“Đại ca, mạnh mẽ mà ngươi nói đến cùng là thần đan diệu dược gì?”

“Hay là đại ca nắm giữ bí pháp nào đó có thể cùng chung lực lượng của linh thú khế ước?”

“Ây, đại ca đừng đi nhanh như thế! Đợi ta với!”

Dọc theo quãng đường, Diệp Thanh giống như một con sâu theo đuôi, không hề có phong phạm của một đệ tử của cường giả Hợp Đạo, chết sống cũng muốn đi theo Tô Trạch.

Hành vi này nghiên trọng ảnh hưởng tới tâm trạng thưởng thức phong cảnh trên đường của Tô Trạch.

Bên tai không ngừng truyền đến giọng nói của Diệp Thanh, không ngừng vang lên, không có chút tạm dừng nào.

Tô Trạch quay đầu nhìn hắn, nhìn thấy nụ cười sáng lạn kia mà rất muốn khắc dấu giày của mình lên mặt hắn.

“Ngươi làm sao vậy? Có thể đừng đi theo ta nữa không? Rất ảnh hưởng tới tâm trạng của ta! Còn nữa, đừng đứng gần ta như vậy, ngươi cười như đứa ngốc ngoài cửa thôn ấy, mất mặt lắm.”

Diệp Thanh cười hì hì nhìn xung quanh.

“Ca, sao ngươi phải ngắm phong cảnh làm gì? Ta có thứ tốt nè!”

Hắn nói rồi lấy ra một tấm thẻ nhỏ từ trong nhẫn không gian.

“Sinh viên chất lượng tốt, ngây thơ…”

Tô Trạch vừa nhìn lướt qua sắc mặt lập tức tồi sầm lại: “Ngươi lấy thứ này ở đâu?”

“Nhặt trên mặt đất, ta cảm thấy cũng thú vị nên nhặt một tấm, kết quả quên vứt đi, không ngờ đúng lúc có thể đưa đại ca dùng.”

Tô Trạch nhíu mày, nửa ngày sau mới nghẹn ra được một chữ.

“Cút!”

Lời còn chưa dứt thì bóng dáng hắn đã biến mất chỉ trong chớp mắt.

Diệp Thanh sửng sốt, đáy mắt xuất hiện một tia khiếp sợ.

Vừa nãy hắn hoàn toàn không nhìn rõ động tác của Tô Trạch!

Tốc độ quá đáng sợ!

Hắn lập tức ý thức được vừa rồi khi luận bàn với mình, Tô Trạch cũng không dùng toàn lực!

“Mẹ nó quá dọa người…”

Diệp Thanh đứng tại chỗ, dò thần niềm ra nhưng sao có thể tìm thấy bóng dáng Tô Trạch ở đâu.

Một lúc sau, hắn lấy lại tinh thần, hai mắt tỏa sáng, hưng phấn không thôi.

Hắn vốn cho rằng chính mình đã tới cực hạn của giai đoạn này.

Nhưng Tô Trạch xuất hiện lại đánh vỡ nhận thức này!

Cực hạn của Trúc Cơ cảnh không chỉ có như vậy!

Diệp Thanh cảm thấy mình lại tìm thấy động lực.

Hắn càng nghĩ, cẩn thận nhớ lại cuộc chiến lúc nãy lại càng cảm giác được Tô Trạch sâu không lường được.

Trong cảm nhận của hắn, hình tượng của Tô Trạch lập tức trở nên cao lớn hơn.

Là một võ tu tôn trọng sức mạnh cơ thể, người Diệp Thanh bội phục nhất chính là người mạnh hơn mình!

Đặc biệt là người trong cùng cảnh giới nhưng lại mạnh hơn mình!

Điều quan trọng nhất chính là người nọ chiến thắng hắn ở lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất một cách dễ dàng!

Bình Luận (0)
Comment