Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 166 - Chương 166: Thần Đàn Tịnh Hồn Sắp Mở Ra! Tôn Tu Tức Giận

Chương 166: Thần đàn Tịnh Hồn sắp mở ra! Tôn Tu tức giận Chương 166: Thần đàn Tịnh Hồn sắp mở ra! Tôn Tu tức giận

Thời gian nhoáng cái đã tới ngày thần đàn Tịnh Hồn mở cửa.

Sau khi Tô Trạch theo thói quen truyền cho Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa, thu hoạch tu vi năm nghìn tám trăm năm.

Con số này miễn cưỡng chấp nhận được.

Điều duy nhất làm Tô Trạch không hài lòng chính là hình như thằng nhóc Diệp Thanh kia cứ quấn lấy mình.

Không biết hắn dùng cách gì vậy mà có thể ở bên cạnh phòng hắn, nhàn rỗi không có việc gì là lại tới gõ cửa.

Tô Trạch nghĩ chắc phải tìm cơ hội nào đó đập cho thằng nhóc này một trận, làm hắn phát triển trí nhớ.

Cộc cộc cộc!

Nhưng vào lúc này, tiếng đập cửa lại vang lên.

“Trạch ca, mở cửa đi, không phải thần đàn Tịnh Hồn kia sắp mở ra rồi sao?”

Tô Trạch vừa mở cửa phòng đã nhìn thấy khuôn mặt tươi cười thiếu đánh của Diệp Thanh.

Diệp Thanh lắc người một cái đã chen vào trong chung cư, thuần thục lấy một lọ đồ uống từ trong tủ lạnh ra rồi mở ra tu ừng ực.

“Ta không biết hôm nay thần đàn Tịnh Hồn mở ra chắc? Còn việc gì nữa không? Có rắm thì thả, không có việc gì thì cút ra ngoài, đúng rồi, một lon Coca một trăm đồng, nhớ chuyển khoản cho ta.”

Tô Trạch nhíu mày, vẫy tay muốn đuổi con sâu theo đuôi này ra ngoài.

“Ấy? Trạch ca, chúng ta đi cùng nhau đi, đúng lúc ta cũng phải đi vào một chuyến!”

Diệp Thanh nắm chặt khung cửa không chịu đi ra ngoài.

Mà lúc này lại có một bóng người xuất hiện ở đầu cầu thang.

Hà Tuyết Nhi nhìn thấy tư thế của hai người thì lập tức sửng sốt.

Khi nàng nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Thanh lại vô cùng ngạc nhiên.

Diệp Thanh!?

Sao hắn lại ở đây?

Diệp Thanh không quan tâm tới Hà Tuyết Nhi mà tiếp tục nói: “Trạch ca, thần đàn Tịnh Hồn lần này không chỉ có hai người đi vào, mấy đệ tử của cường giả Hợp Đạo bọn ta cũng phải đi vào một chuyến.”

“Ồ?”

Tô Trạch nghe thấy tin tức này lập tức thả tay ra.

“Các ngươi cũng muốn đi vào?”

Hà Tuyết Nhi bước tới, khuôn mặt xinh đẹp hiện lên sự ngạc nhiên: “Các ngươi quen nhau à?”

Nàng thật sự có chút ngạc nhiên.

Bên ngoài đều đang chờ mong trận chiến lớn giữa hai người bọn họ, sao có thể ngờ rằng Diệp Thanh đã chạm mặt với Tô Trạch, hơn nữa nhìn dáng vẻ giống như đã quen biết!

Trong đầu chợt lóe lên ánh sáng.

Hà Tuyết Nhi lập tức ý thức được có lẽ Tô Trạch và Diệp Thanh đã lặng lẽ luận bàn với nhau.

Nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc hẳn là Tô Trạch thắng!

Nàng đè lại sự khiếp sợ trong lòng, khẳng định cách nói của Diệp Thanh.

“Ta tới đây cũng để nói tin tức này với ngươi, sau khi chúng ta ra thần đàn Tịnh Hồn, chắc chắn sẽ có một trận chiến lớn, bây giờ ta tới là muốn bàn bạc trước với ngươi.”

Tô Trạch gật đầu, nói với vẻ không sao cả: “Đánh thì đánh thôi, có gì mà phải bàn bạc?”

Hà Tuyết Nhi lắc đầu rồi nói:

“Đến lúc đó sẽ không giống nhau nữa, thần đàn Tịnh Hồn có thể giúp người tu luyện cảm giác thần hồn, nếu bọn họ ngưng tụ ra hồn binh từ trong đó thì sẽ nguy hiểm lắm!”

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía Tô Trạch, nhắc nhở: “Cho dù cơ thể có mạnh mẽ đi chăng nữa, nhưng nếu tinh thần bị đánh tan thì cũng không làm được gì!”

Diệp Thanh ở bên cạnh cũng bổ sung thêm: “Đúng là như vậy, cơ thể chuyên tu luyện của chúng ta sợ nhất là công kích tinh thần, rất là khó giải quyết, ta nghe nói trong số mấy người kia có người chuyên tu công pháp cùng loại, rất nguy hiểm!”

Tô Trạch biết bọn họ cũng có ý tốt, nhưng hắn vẫn không nhấc nổi sự cảnh giác.

Hà Tuyết Nhi và Diệp Thanh không biết hắn đã ngưng tụ ra hồn binh từ lâu rồi, tạo nghệ về mặt thần hồn đã vượt xa sự tưởng tượng của bọn họ!

Nếu có người có ý định coi điều này như nhược điểm của Tô Trạch, thì có thể là một sai lầm lớn.

Khuôn mặt Tô Trạch hiện lên ý cười, ngược lại bắt đầu có chút mong chờ.

“Biết rồi, đến lúc đó ta chú ý chút là được. Hơn nữa, không phải ta không thể ngưng tụ ra hồn binh.”

Người Diệp Thanh chấn động, lập tức cảm nhận được lòng tự tin mạnh mẽ trong lời nói của hắn.

Trong lòng hắn lập tức cũng dâng lên một cỗ hào khí.

“Đúng là như vậy, không phải ta không thể ngưng tụ ra hồn binh, đến cùng là ai có thể ngưng tụ ra còn không chắc chắn đâu!”

Hà Tuyết Nhi hơi ngạc nhiên nhìn Diệp Thanh.

Sao nàng lại cảm thấy hình như người này… Giống chó săn của Tô Trạch vậy chứ?

“Được rồi, chúng ta nhanh chóng đi thôi!” Hà Tuyết Nhi nói.

Tô Trạch gật đầu, khóa kỹ cửa phòng rồi rời khỏi chung cư.

Tổng bộ Hiệp hội Người tu luyện.

Từng bóng người với hơi thở mạnh mẽ xuất hiện rồi đứng bên trong.

Bọn họ đang chờ đợi một thứ nào đó.

Cuối cùng, một bóng người xuất hiện.

Lập tức có người bước tới, sau khi kiểm tra thân phận mới cho đi qua.

Rất nhiều cường giả Nhân tộc ở Kinh đô đều nhanh chóng xuất hiện tới tấp.

Bọn họ đều dự cảm được sau khi từ thần đàn Tịnh Hồn đi ra, chắc chắn sẽ bùng nổ một trận chiến lớn!

Trận chiến thiên kiêu!

Trận chiến này vô cùng khó gặp, bởi vậy bọn họ mới sôi nổi đi tới quan sát.

Không bao lâu sau, có đệ tử của cường giả Hợp Đạo đạo tràng道场, khí chất bất phàm, khuôn mặt mang theo sự kiêu ngạo.

Dù nhìn thấy đông đảo cường giả ở đây, đầu của hắn cũng không thấp xuống dù chỉ một chút.

Từng thiên kiêu lần lượt xuất hiện, họ đứng đó và yên lặng chờ đợi, cũng không nói chuyện với nhau.

Nhưng lúc này lại có người ngạc nhiên hô.

“Tôn Tu? Sao hắn lại tới dây?”

Mọi người nghe vậy sôi nổi quay đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy Tôn Tu đang bước tới với khuôn mặt âm trầm.

“Sao thằng nhóc này lại tới đây?”

“Hết cách rồi, ai bảo nhà bọn họ có Hợp Đạo chứ!”

“Tới cũng là mất mặt, thực lực của thằng nhãi này là yếu nhất!”

“…”

Cường giả ở đây đều là người có tư cách biết được chân tướng của sự kiện tháp Trấn Yêu.

Hơn nữa mấy năm nay, nhà họ Tôn cũng đắc tội với không biết bao nhiêu người.

Vậy nên bọn họ cũng không có thiện cảm gì với Tôn Tu.

Tôn Tu mặt trầm như nước đi vào sảnh lớn, ánh mắt lạnh lẽo, không ngừng quét mắt nhìn thiên kiêu ở đây.

Tô Trạch nên bị chém thành nghìn mảnh đâu?

Sao vẫn chưa tới?

Nhớ đến bóng người đột nhiên bay ra từ hồ sâu dưới lòng đất kia, lửa giận trong lòng Tôn Tu lại bốc lên.

Hắn sờ cái chuông nhỏ treo bên hông mà không khỏi âm thầm lạnh lùng cười.

Lát nữa ta sẽ cho ngươi biết tay!

Trong khoảng thời gian này, hắn lặp lại làm quen với chuông Lạc hồn.

Thậm chí làm ngươi trong gia tộc tìm cho hắn rất nhiều vật thí nghiệm.

Bình Luận (0)
Comment