Trong Nê Hoàn Cung, hắn đã khắc họa hoa văn lên một phần ba bộ phận của tiểu đỉnh.
Và hiện giờ, mỗi lần tinh thần lực sung túc thì Tô Trạch có thể khắc được hai đường thần văn!
Điều này nói rõ tinh thần lực của hắn đã mạnh gấp trước ít nhất một lần!
Không hề dừng lại, hắn tiếp tục bắt đầu cắn nuốt năng lượng tinh thần.
“Hử?”
Tô Trạch nhỏ giọng tự nhủ.
Sao cứ cảm thấy loãng đi nhiều vậy nè?
Lẽ nào năng lượng ở nơi đây đã bị hút cạn rồi sao?
Tô Trạch hơi nghi ngờ mở hai mắt ra nhìn,
Kiếm linh không nói gì, nàng vẫn đang hùng hổ cắn nuốt.
“Ê! Ngươi ăn có nết xíu được không hả? Làm ơn chừa cho ta một chút với! Mọi người đều là người có văn hóa, chú ý cái nết ăn giùm ta được không?”
Tô Trạch nhún vai, đứng dậy hoạt động cơ thể.
“Hay là chúng ta đổi một nơi khác nhỉ? Ta cảm thấy nơi này đã bị hai ta vét rỗng rồi.”
“Ý tưởng này được đó!”
Kiếm linh trả lời.
“Đi hướng nào đây?”
Tô Trạch nhìu mày, suy tư xoa cằm.
Bỗng nhiên.
Hắn lấy Trảm Tiên kiếm xuống đặt trên mặt đất.
“Ngươi làm cái gì đó!? Bẩn chết đi được!” Kiếm linh kinh ngạc hô lên.
“Chịu đựng một chút, xong ngay thôi.” Tô Trạch vỗ lên chuôi kiếm dỗ dành.
Tiếp theo tay hắn đặt trên bụng kiếm, xoay mạnh một vòng.
Sau một lúc, mũi kiếm chỉ về một hướng.
Tô Trạch lại treo Trảm Tiên kiếm trên eo, bước về phương hướng mới chọn ban nãy.
Thân của Trảm Tiên kiếm khẽ run lên, huyết quang chốc chốc lại chớp lóe.
Đi được hồi lâu.
Tô Trạch cuối cùng cũng dừng lại, hắn cảm nhận thử độ dày của năng lượng ở xung quanh đây, trên mặt lộ ra nụ cười hài lòng.
“Nơi này được đó!”
Hắn lập tức ngồi xếp bằng, bắt đầu khắc họa thần văn.
Rất nhanh.
Tinh thần lực lại hết sạch.
Tô Trạch bắt đầu cắn nuốt năng lượng tinh thần ở xung quanh để bổ sung vào chỗ khuyết.
Cùng lúc này.
Ở nơi cách Tô Trạch ngồi xếp bằng không xa.
Tôn Tu đang nhắm mắt ngồi xếp bằng trên đất, cố gắng muốn ngưng luyện ra hồn binh.
Khi hắn sắc mặt trắng bệch mở mắt ra, dưới đáy mắt hiện lên vẻ vui mừng.
“Sắp thành công rồi!”
Hắn rất kích động, lập tức bắt đầu hấp thu năng lượn tinh thần ở xung quanh.
Trong chớp mắt.
Sắc mặt của Tôn Tu thay đổi.
“Sao đột nhiên loãng đi nhiều vậy chứ!??”
Lẽ nào có người đã ngưng luyện thành công rồi sao?
Cảm giác gấp gáp ở trong lòng Tôn Tu dâng lên, hắn không dám lãng phí thời gian, bắt đầu cắn nuốt năng lượng ở xung quanh.
...
“Nơi này cũng bị vét sạch rồi á?”
Tô Trạch đứng dậy lẩm bẩm một mình.
“Nên đi tìm một nơi khác thôi...”
Hắn thuận tay muốn đặt Trảm Tiên kiếm xuống đất.
Tuy nhiên giọng nói lạnh lẽo của kiếm linh vang lên khiến hắn dừng động tác lại, ngượng ngùng bỏ tay xuống.
Sau khi chọn đại một phương hướng, Tô Trạch cất bước về phía đó.
Cùng lúc ấy.
Tôn Tu mở bừng mắt, sắc mặt vô cùng nhợt nhạt, cái loại cảm giác suy yếu phát ra từ tận chỗ sâu trong linh hồn khiến hắn suýt nữa thì ngất lịm đi.
Hắn gấp gáp muốn hấp thu năng lượng tinh thần để bổ khuyết.
Thế nhưng.
Ngay lập tức.
Vẻ mặt Tôn Tu cứng lại.
Năng lượng tinh thần đâu rồi!??
Sao lại không có?
Hắn gào thét trong lòng, không biết đã xảy ra chuyện gì.
Hắn cảm thấy khoảng thời gian này năng lượng bị tiêu hao cực kỳ nhanh, nhanh hơn rất nhiều so với trước đó!
Cứ giống như có ai đó lén lút hấp thu năng lượng thuộc về bản thân hắn vậy!
Tô Trạch đang đi lại trong nội bộ không gian của thần đài Tịnh Hồn.
Hắn không ngừng tìm kiếm nơi có năng lượng tinh thần dày.
Khắc thần hồn, cắn nuốt năng lượng xung quanh, tìm kiếm nơi tiếp theo.
Trong quá trình không ngừng lặp lại những bước này, thần văn trên đỉnh tròn có hai quai ba chân dần dần tăng lên.
Chậm rãi, chỉ còn lại một phần nhỏ là trống không.
Tô Trạch đứng dậy, sắc mặt hắn hơi tái nhợt, hắn tiếp tục lựa chọn một phương hướng để đi.
Bây giờ muốn tìm được một nơi có năng lượng tinh thần tương đối nồng đã có một chút khó khăn.
Sau khi đi một hồi lâu hắn mới kiếm được một nơi xem như tạm ổn.
Tô Trạch ngồi xếp bằng lại bắt đầu khắc thần văn.
Năng lượng tinh thần khổng lồ chảy vào trong Nê Hoàn Cung của hắn, từng đường thần văn được khắc họa lên trên đỉnh tròn.
Cùng lúc này.
Trảm Tiên kiếm cũng bắt đầu hấp thu năng lượng.
Một người một kiếm cứ như biến thành hai cái động không đáy, điên cuồng cắn nuốt năng lượng tinh thần ở xung quanh.
Những thiên kiêu khác lần lượt nhíu mày, nghi ngờ mở mắt ra, ai cũng cảm thấy kỳ lạ vì sao năng lượng lại đột nhiên giảm nhanh đến vậy.
Trong lòng bọn họ lập tức sinh ra cảm giác cấp bách.
Năng lượng tinh thần nhanh chóng giảm mạnh nói rõ một điều, đó là có người đã thành công ngưng luyện ra hình dáng sơ khai của hồn binh!
Trong nhận thức của bọn họ thì chỉ có thể là cái khả năng này.
Dù có đánh chết họ cũng sẽ không tin.
Nguyên nhân đằng sau việc này không phải là có người ngưng luyện ra hình dáng sơ khai của hồn binh, mà đó là có hồn binh của ai đó đã thành tiểu thành!
Hơn nữa còn đang không ngừng hoàn thiện!
Giờ phút này.
Tô Trạch đang hết sức chăm chú, tập trung tinh thần hết mức, bắt đầu khắc một đường thần văn cuối cùng lên trên tiểu đỉnh.
Niệm lực dâng trào, mức độ khó khăn tăng mạnh.
Hắn vô cùng cẩn thận, bước này hết sức then chốt nên không thể xảy ra bất cứ sai sót nào.
Tinh thần lực hóa thành một con dao điêu khắc, cẩn thận khắc họa lên đỉnh vách.
Một đường thần văn cực kỳ phức tạp dần xuất hiện.
Đây là thần văn ở trên trán của cự tượng.
Mặc dù Tô Trạch cũng không biết nó có hàm ý là gì nhưng bên trong đó lại phát ra một đạo vận đặc biệt huyền ảo.
Đại đạo vô hình dao động bắt đầu lặng lẽ lan ra.
Ngay mi tâm của hắn bỗng bắn ra một luồng ánh sáng chói lóa.
Ánh sáng đó tỏa ra hóa thành một vùng sáng óng ánh, lặng lẽ chuyển động cứ như sóng nước.
Trong bóng tối, dường như vang vọng âm thanh của đại đạo.
Rầm rầm!!
Bỗng nhiên.
Cả thần đài Tịnh Hồn bắt đầu rung lắc.
Tất cả mọi người đều giật mình thức tỉnh, kinh ngạc nhìn không gian ở xung quanh, không hiểu đang có chuyện gì xảy ra.
Vào lúc này.
Một luồng dao động cuồn cuộn lại tràn đầy cảm giác áp bách xuất hiện, trong phút chốc quét qua toàn bộ không gian, bao trùm tất cả mọi người ở bên trong.
Rầm!