Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 171 - Chương 171: Xuất Quan! Tôn Tu Tràn Đầy Tự Tin: Ta Muốn Khiêu Chiến Tô Trạch (2)

Chương 171: Xuất quan! Tôn Tu tràn đầy tự tin: Ta muốn khiêu chiến Tô Trạch (2) Chương 171: Xuất quan! Tôn Tu tràn đầy tự tin: Ta muốn khiêu chiến Tô Trạch (2)

Cuối cùng.

Một bóng dáng đi ra.

“Tại sao là thằng nhãi con này? Xúi quẩy!”

“Xúi quẩy! Xúi quẩy!”

“Nhìn thằng nhãi con này đắc ý như thế, xem vẻ là có thu hoạch không nhỏ rồi!?”

“Mặc dù tiểu súc sinh này xấu xa, nhưng không thể không thừa nhận rằng, thiên phú của hắn cũng tốt…”

Mọi người nghị luận lao nhao, không hề để ý tới việc những lời này sẽ bị Tôn Tu nghe thấy.

Trương Mục Chi khẽ cau mày, trong đáy mắt của hắn toát lên vẻ chán ghét và sát khí lạnh như băng.

Hắn nhìn ra được, Tôn Tu đã ngưng tụ ra hình thức ban đầu của hồn binh rồi.

Nhưng mà không biết Tô Trạch và Tuyết Nhi có thành công hay không.

Cuối cùng.

Một loạt bóng người xuất hiện ở trước mắt mọi người.

Qua một lát sau, tất cả mọi người đi ra khỏi thần đàn Tịnh Hồn.

Mấy gã trưởng lão thở phào nhẹ nhõm, vội vàng đưa thần đàn Tịnh Hồn về trong không gian thế giới khác.

Mọi người đều nhìn chăm chú.

Cho dù không sử dụng thần niệm thì chỉ nhìn vẻ mặt thôi thì cũng nhìn ra được thu hoạch trong những ngày qua của các thiên kiêu rồi.

Khóe miệng mỉm cười, nhìn cái là biết đã thành công.

Sắc mặt bình tĩnh, có thể là thành công, hoặc cũng có thể là suýt soát được.

Mà những thiên kiêu mặt mày ỉu xìu kia thì không cần nghĩ, chắc chắn là thất bại!

Trương Mục Chi nhìn về phía Tô Trạch và Hà Tuyết Nhi, trong lòng thấy hơi lộp bộp.

Hà Tuyết Nhi vẫn còn tốt, hình như là thành công.

Còn Tô Trạch, thì hắn không nhìn ra được gì.

Thậm chí, hắn khẽ tản ra một luồng thần niệm nhưnh cũng không phát hiện được gì, còn bị một hơi thở ngăn cản.

Ánh mắt của hắn di chuyển, nhìn về phía Trảm Tiên kiếm trên người Tô Trạch.

Là linh bảo này đã giúp Tô Trạch cản trở sự dò xét bằng thần niệm của mọi người!

Diệp Thanh cười hì hì nhích tới gần, lên tiếng hỏi thăm: “Trạch ca, ngươi thành công không vậy? Hình như ta rất có thiên phú về phương diện này đó, ngay tại thời khắc cuối cùng thì thành công!”

Tô Trạch cười như không cười, không nói gì.

Hà Tuyết Nhi cũng thấy hơi ngạc nhiên, nhưng nàng thấy Tô Trạch không định trả lời thì nàng cũng không lên tiếng.

Mà đúng lúc này.

Đôi mày của Tô Trạch nhíu lại, hắn cảm nhận được một luồng địch ý nồng nàn vô cùng.

Hắn quay đầu đi, ngay sau đó bèn thấy được một đôi mắt âm ngoan.

Tôn Tu cười khẩy, bỗng cất bước đi về phía Tô Trạch.

Chỉ thoáng cái, tất cả mọi người đều bị động tác của hắn hấp dẫn, thi nhau quay đầu nhìn về phía Tôn Tu.

Khi bọn họ phát hiện hình như mục tiêu của Tôn Tu là Tô Trạch thì sắc mặt ai nấy cũng đều thay đổi, và sau đó là tỏ ra mong đợi.

Các thiên kiêu khác thì thấy có hơi kinh ngạc, thấy có hơi hối hận ban nãy không lên khiêu chiến đầu tiên, nhoáng cái đã bị người này giành trước rồi!

Nhưng mà lúc này, Tôn Tu đã đi tới trước mặt Tô Trạch.

Nên đương nhiên bọn họ không nói gì được nữa, chỉ đành nghĩ đáng tiếc trong lòng, ánh mắt láo liêng, quan sát tình hình của sự việc.

Tô Trạch nhìn Tôn Tu đứng ở trước mặt, vẻ mặt lạnh, thản nhiên nói:

“Làm sao? Có việc?”

“Có việc? Đương nhiên là có chuyện rồi!” Sắc mặt Tôn Tu âm lãnh, lạnh lùng nói, “Ta muốn khiêu chiến với ngươi! Ngươi có dám ứng chiến không?”

Lời vừa dứt.

Chân mày của Diệp Thanh chợt nhíu, nhìn Tôn Tu một lượt từ trên xuống dưới.

Thực lực thường thường, không có gì nổi bật à?

Chỉ có vậy thôi ư?

Chỉ có thế mà cũng đòi khiêu chiến Tô Trạch ca?

Đúng là không biết tự lượng sức mình!

Diệp Thanh xắn tay áo, lúc này hắn chuẩn bị ra tay dạy cho cái tên tự cao kiêu căng này một bài học.

Theo hắn thấy, loại đầu trâu mặt ngựa này cũng dám tới khiêu chiến Tô Trạch, thì không khác gì là đang sỉ nhục hắn!

Diệp Thanh đã coi Tô Trạch là mục tiêu phấn đấu của mình, nên sao sẽ tha cho cái loại thối tha đi khiêu chiến Tô Trạch này chứ.

Nhưng mà, Tô Trạch lại duỗi tay ngăn hắn lại.

“Sao thế Trạch ca?” Hắn nghi ngờ hỏi.

Tô Trạch khẽ lắc đầu.

Tôn Tu không phải người ngu, nhìn dáng vẻ lớn lối của hắn, chắc chắn là có ám chiêu gì đó đang chờ đợi mình.

Tên tiểu tử Diệp Thanh này khi đánh nhau có hơi ngốc nghếch ngờ nghệch, dễ bị chịu thiệt.

Hơn nữa, hắn vốn đã không ưa Tôn gia và Tôn Tu rồi, đã muốn dạy cho đám này một bài học từ lâu, hiển nhiên sẽ không để Diệp Thanh ra tay.

Vì vậy.

Tô Trạch cười, nói: “Có gì không dám?”

Người của Hiệp hội Người tu luyện thấy hai người bọn họ muốn luận bàn thì lập tức dọn ra một đài diễn võ ra, để cho hai người sử dụng.

Tô Trạch lắc mình, xuất hiện ở trên đài diễn võ, lẳng lặng nhìn Tôn Tu ở phía đối diện.

Leng keng!

Chuông tiếng vang lên.

Trận văn lóe lên ánh sáng nhạt, đại trận khởi động, một lớp ánh sáng bao phủ cả đài diễn võ.

Tôn Tu hô hấp dồn dập, nhìn chằm chằm Tô Trạch ở cách đó không xa, hận ý trong lòng hắn dấy lên ngập trời.

Tay của hắn có hơi run rẩy, không phải vì sợ hãi căng thẳng, mà là bởi vì hưng phấn!

Chính hắn đã chờ đợi ngày này quá lâu rồi!

Kể từ sau khi nhận được chuông Lạc Hồn, thì hắn bắt đầu tu luyện ngày đêm không ngừng, chỉ vì bảo đảm có thể đánh tan thần hồn của Tô Trạch!

Bây giờ, tinh thần lực của hắn đã tăng mạnh, hình thức ban đầu của hồn binh đã được ngưng tụ thành công, có thể nói là thực lực khác hẳn với xưa!

Hơn nữa có thêm sự trợ giúp của bí khí chuông Lạc Hồn, cho dù là Tô Trạch đã có hình thức ban đầu của hồn binh thì cũng không ngăn cản nổi công kích lên thần hồn này!

Hắn gầm nhẹ một tiếng, trong lòng tràn đầy điên cuồng và sát ý.

Ngay sau đó.

Một thanh trường kiếm xuất hiện ở trong tay của hắn, người hắn nhoáng lên, phóng về phía Tô Trạch.

Hắn cũng không định sử dụng chuông Lạc Hồn ngay, hắn muốn sử dụng nó đánh lén Tô Trạch trong thời khắc mấu chốt, muốn đánh tan thần hồn của Tô Trạch hoàn toàn!

Trong mắt Tô Trạch lóe lên sự thất vọng.

Tốc độ của Tôn Tu ở trong mắt của hắn thực sự là có hơi chậm.

Hơn nữa kiếm thuật này đúng là có hơi vụng về, khiến cho hắn thấy mà chán.

Nếu muốn làm cho một người rơi vào tuyệt vọng, vậy thì muốn phải đánh hắn gục hắn ở trong lĩnh vực mà hắn am hiểu nhất.

Tô Trạch lẩm bẩm trong miệng, huyết quang trong tay chợt lóe!

Choang!

Tiếng va chạm lanh lảnh vang dội vô cùng.

Trảm Tiên kiếm xuất hiện ở trong tay Tô Trạch.

Bình Luận (0)
Comment