Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 172 - Chương 172: Tô Trạch Biết Kiếm Pháp? Thiên Kiêu Thấy Khiếp Sợ, Hồn Binh Tiểu Thành Viên Mãn?

Chương 172: Tô Trạch biết kiếm pháp? Thiên kiêu thấy khiếp sợ, hồn binh tiểu thành viên mãn? Chương 172: Tô Trạch biết kiếm pháp? Thiên kiêu thấy khiếp sợ, hồn binh tiểu thành viên mãn?

Tôn Tu nhìn thấy Trảm Tiên kiếm thì tơ máu nơi đáy mắt càng dày hơn, cứ như thể sắp điên rồi vậy, hắn hét lớn một tiếng, tóc tai bay múa, vung một kiếm chém về phía Tô Trạch.

Ở bên ngoài đài diễn võ.

Mọi người đều tập trung, nhìn về phía thanh trường kiếm màu đỏ như máu kia.

Đây cũng là linh bảo sao?

Có người lặng lẽ lắc đầu.

Rõ ràng Tô Trạch không biết kiếm thuật, lá bài tẩy mạnh nhất của hắn là linh thú khế ước, hắn không nên sử dụng linh bảo trường kiếm mới đúng!

Mặc dù nó là linh bảo, nhưng nếu không biết kiếm pháp thì cũng sẽ không phát huy ra được bao nhiêu thực lực!

Tôn Tu thấy Tô Trạch lại lựa chọn đấu kiếm pháp với hắn, thì trong lòng thấy vui mừng không thôi.

Hắn tu hành kiếm pháp nhiều năm như vậy, tự nhận là người rất có thiên phú.

Ở trên phương diện kiếm pháp, cho dù là so với những đệ tử của cường giả Hợp Đạo thì hắn cũng sẽ không rơi vào thế hạ phong.

Mà Tô Trạch, lại muốn đối phó hắn bằng thần kiếm ư!?

Quả thực là buồn cười!

Tôn Tu lạnh lùng hừ một tiếng, trường kiếm trong tay múa may, kiếm quang sáng như tuyết bị vung chém ra, trông cứ như một dải Ngân Hà trút xuống vậy.

Trong một khoảng thời gian ngắn, cả đài diễn võ đều bị kiếm quang chiếu rọi, kiếm khí tung hoành, ác liệt vô cùng.

Có người thầm gật đầu.

Một kiếm này của Tôn Tu đúng là không chê vào đâu được, đúng là có vài phần đạo hạnh.

Nếu như kia Tô Trạch cố ý đánh với Tôn Tu trong khi không dùng tới sở trường, e là phải ăn trái đắng rồi.

Đúng là vẫn còn trẻ người non dạ mà!

Lỗ mãng quá rồi!

Đôi mắt của Trương Mục Chi lấp lóe, nhìn Tô Trạch, mặc dù hắn thấy nghi ngờ trong lòng, nhưng vẫn lựa chọn tin tưởng Tô Trạch.

Diệp Thanh tò mò hỏi Hà Tuyết Nhi: “Trạch ca hắn còn biết cả kiếm pháp nữa ư?”

Hà Tuyết Nhi cũng thấy nghi ngờ, lắc đầu, nhẹ giọng nói: “Chưa nghe nói qua.”

Trên đài diễn võ.

Kiếm quang đã lao tới trước mặt Tô Trạch.

Ngay sau đó, chém thẳng lên người Tô Trạch!

Song.

Sự vui mừng chưa xuất hiện trên mặt, thì vẻ mặt của Tôn Tu đã đổi, hắn đột nhiên quay đầu lại.

“Tô Trạch” kia đã lặng lẽ biến mất, rõ ràng đó chỉ là một tàn ảnh!

Tô Trạch xuất hiện ở sau lưng Tôn Tu, khóe miệng hắn nở một nụ cười giễu cợt, vung kiếm.

Kiếm thứ nhất!

Tuy chỉ là kiếm pháp cấp C, nhưng lại bộc phát ra uy lực kinh người khi ở trong tay của hắn.

Kiếm quang màu đỏ sáng lên.

Trảm Tiên kiếm đâm ra với một góc độ cực kỳ xảo quyệt, hơn nữa quỹ tích còn thay đổi không ngừng, nhanh như tia chớp.

Trong mắt Tôn Tu toát ra sự sợ hãi.

Đối mặt với một kiếm này, nhưng hắn lại không biết phải ngăn cản thế nào!

Tay hắn cầm trường kiếm, đối mặt với một kiếm chiếm trọn tầm nhìn kia, trong lòng hắn dần thấy kinh hoảng.

Tô Trạch này… Biết kiếm đạo ư!??

Hắn không phải ngự thú sư sao!??

Phía dưới đài diễn võ.

Đôi mắt của mọi người tỏa sáng, cho dù là người không hiểu kiếm đạo, thì cũng nhìn ra được sự tinh diệu trong một kiếm này!

Rầm!

Tiếng vang truyền khắp toàn trường chỉ trong nháy mắt.

Hào quang màu đỏ bộc phát, trăm ngàn kiếm khí đánh vào trên đại trận phòng hộ, vô số ánh lửa chói mắt bắn ra bốn phía.

Ngay sau đó.

Một bóng dáng ăn mặc rách rưới lộ ra từ trong kiếm quang.

Tôn Tu chỉ cảm thấy trên mặt chợt thấy đau nhói.

Mùi máu tươi lập tức bay vào trong mũi hắn.

Một vết thương bắt mắt xuất hiện ở trên gương mặt của hắn.

Hắn không dám tin nhìn về phía Tô Trạch cầm trường kiếm trong tay kia, lẩm bẩm trong miệng không ngừng.

“Sao hắn lại biết kiếm pháp cơ chứ? Hắn không phải ngự thú sư sao? Sao hắn lại biết kiếm pháp chứ!”

Tôn Tu nắm chặt trường kiếm trong tay, nổi giận gầm lên một tiếng, lại xông tới.

Lần này, Tô Trạch không tránh không né.

Thành tựu về phương diện kiếm đạo của Tôn Tu đúng là không tệ.

Mà Tô Trạch luyện kiếm tới nay, vẫn chưa hề luận bàn kiếm pháp với người khác, lần này vừa hay coi Tôn Tu là chuột trắng nhỏ, nghiệm chứng một vài thứ trong đầu miễn phí.

Keng keng keng!

Hai thanh trường kiếm đánh vào nhau, phát ra tiếng kim loại giao kích nhau.

Hình như phẩm cấp kiếm của Tôn Tu không thấp, nên không bị Trảm Tiên kiếm chặt đứt ngay tại chỗ.

Đương nhiên, trong vấn đề này còn có một nguyên nhân rất lớn nữa là, Tô Trạch không dùng toàn lực.

Tô Trạch gặp chiêu phá chiêu, hắn cũng không đâm ngay ra một kiếm làm Tôn Tu chật vật lui ra ngoài.

Tất cả mọi người dưới đài đều trợn tròn mắt.

Bây giờ dù có là đứa ngu thì cũng nhìn ra được, trình độ kiếm đạo của Tô Trạch cao tới làm người ta hú hồn, mạnh hơn Tôn Tu không biết bao nhiêu lần.

Hơn nữa nhìn dáng vẻ thong dong lững thững kia của Tô Trạch, cứ như thể chưa dùng hết toàn lực vậy!

Hai mắt Trương Mục Chi sáng lên.

Sư thúc đã tìm được Tô Trạch rồi ư?

Xem vẻ thiên phú kiếm đạo của Tô Trạch rất là kinh người!

Trong lòng hắn âm thầm cảm thán.

Qua nhiều năm như vậy, cuối cùng sư thúc hắn cũng tìm được một truyền nhân rồi!

Nếu nói vậy, liệu mình có thể lấy về được một rương rượu không?

Mà lúc này.

Trên đài diễn võ, Tôn Tu đã hoàn toàn trở nên điên cuồng.

Hai mắt của hắn trợn tròn, trợn trừng lên nhìn chằm chằm vào Tô Trạch như một con dã thú hung ác.

Trên người của hắn đã có thêm mấy vết thương.

Những vết thương ấy cũng không sâu, nhưng máu tươi lại làm ướt quần áo hắn.

Có thể nói là, tính thương tổn không lớn nhưng tính sỉ nhục lại rất cao.

Chỉ mới qua một lát, cao thấp đã được phân ra rõ rệt!

Tôn Tu biết, chỉ vài kiếm kia thôi, hắn cũng đã thua rồi.

Nhưng, hắn không cam lòng!

Mặc dù hắn thua trên kiếm đạo!

Nhưng hắn vẫn còn đòn sát thủ!

Chuông Lạc Hồn.

Hắn cười một tiếng đầy dữ tợn, lại nhấc kiếm xông tới, nhưng một tay của hắn lại lặng lẽ nắm lấy chuông Lạc Hồn.

“Ngươi chết đi cho ta!”

Một cái chuông nhỏ đen nhánh chợt xuất hiện trong sự che dấu của kiếm quang, nó lơ lửng trong không trung, đáp xuống giữa Tôn Tu và Tô Trạch.

Bình Luận (0)
Comment