Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 173 - Chương 173: Chuông Lạc Hồn? Lấy Đi Ngươi! Chém Chết Phân Thân Của Lão Tổ Tôn Gia

Chương 173: Chuông Lạc Hồn? Lấy đi ngươi! Chém chết phân thân của lão tổ Tôn gia Chương 173: Chuông Lạc Hồn? Lấy đi ngươi! Chém chết phân thân của lão tổ Tôn gia

Lúc này.

Chuông Lạc Hồn ở cách Tô Trạch không tới nửa trượng.

Sắc mặt của mọi người ở dưới đài đều chợt thay đổi, kinh hô thành tiếng.

“Chuông Lạc Hồn?”

cường giả Nhân tộc ở chỗ này đều nhận ra được loại bí khí này.

Trương Mục Chi tập trung ánh mắt, sắc mặt bỗng trở nên âm trầm.

Những thiên kiêu kia cũng không thể nào giữ được bình tĩnh nữa, nhìn cái chuông nhỏ đen nhánh kia, ánh mắt của bọn họ trở nên nặng nề.

Trên người bọn họ đều có chiêu trò phòng bị tương ứng.

Nhưng nếu thình lình lấy ra như Tôn Tu thì vẫn sẽ bị thương.

Trên đài diễn võ.

Leng keng!

Tiếng chuông trầm thấp vang lên.

Tôn Tu tản thần niệm ra, điên cuồng hối thúc chuông Lạc Hồn.

Một luồng ánh sáng đen thui giống như thực chất xuất hiện ngay sau đó, bao phủ Tô Trạch vào bên trong.

Tôn Tu tỏ ra điên cuồng, tinh thần lực tuôn ra như sông lớn.

Leng keng leng keng!

Chuông Lạc Hồn chấn động kịch liệt.

Ánh sáng đen tuôn trào, nối thành một mảng làm chấn động thần hồn.

Tô Trạch nhíu mày, trong lòng hắn dấy lên sự cảnh giác.

Nhìn dáng vẻ này của Tôn Tu, xem ra thứ đồ này chính là lá bài tẩy của hắn rồi, phải cẩn thận một chút để tránh lật thuyền trong mương!

Tốc độ của sóng chuông màu đen rất nhanh, hoàn toàn không kịp né tránh, chỉ đành cứng chọi cứng thôi!

Giọng nói của kiếm linh vang lên trong đầu hắn, nhắc nhở hắn về tác dụng của chuông Lạc Hồn.

Tô Trạch hiểu rõ trong lòng, hiển nhiên là đã có phương pháp ứng đối.

Vèo!

Ngay khi ánh sáng đen đó sắp chạm tới người Tô Trạch.

Một luồng sáng vàng tím chói mắt vô cùng tản ra!

Ngay sau đó, một tiểu đỉnh bay ra từ chỗ mi tâm của Tô Trạch, tia sáng vàng tím lượn lờ, chứa đầy thần văn.

Mặc dù trông nó nhỏ nhắn tinh xảo nhưng nó lại truyền ra một khí tức lâu đời dày đặc truyền ra.

Ầm ầm ầm ầm!!

Gần như là chỉ trong nháy mắt, ánh sáng đen bùng nổ, ánh sáng vàng tím bộc phát!

Giờ khắc này, đột nhiên mọi người ở dưới đài mở to hai mắt ra nhìn.

“Hồn binh!??”

“Không phải hình thức ban đầu của hồn binh! Mà là hồn binh đã đạt tới tiểu thành!”

“Không đúng! Nhìn dáng vẻ của tiểu đỉnh kia thì ta thấy hình như đã gần đạt tới giai đoạn đại thành rồi! Gần như chỗ nào trên nó cũng đều được khắc phù văn đó!”

“Đây… Đây quả thực là chuyện không thể tin nổi mà!”

“Hắn không phải chỉ ngưng tụ ra hình thức ban đầu của hồn binh nữa, mà là trực tiếp tôi luyện hồn binh đến giai đoạn tiểu thành viên mãn luôn!!!”

“Quái vật! Không, phải gọi là yêu nghiệt mới đúng!”

Mười vị thiên kiêu kinh hãi đến cực điểm, trợn tròn nhìn chằm chằm vào Tô Trạch, cứ như thể thấy quỷ giữa ban ngày vậy, không dám tin vào những gì xảy ra ở trước mắt!

Người làm được tốt nhất trong số bọn họ, cũng mới chỉ ngưng tụ ra được hình thức ban đầu của hồn binh thôi, cùng lắm thì coi là gần đạt tới tiểu thành.

Mà Tô Trạch thì lại cao hơn hẳn bọn họ một cấp bậc lớn ư?

Không phải là hình thức ban đầu viên mãn, mà là tiểu thành viên mãn ư!?

Mọi người, bao gồm cả những cường giả Nhân tộc đều cảm thấy khiếp sợ, bị chấn động tới không thể chấn động được hơn.

Cả đám đều đứng nguyên tại chỗ, đứng im không nhúc nhích như con tò te, ánh mắt thì lại nhìn chăm chăm lên đỉnh tròn màu vàng tím đang lơ lửng trong không trung trên đài diễn võ!

Bọn họ cũng thấy rõ ràng rồi.

Phía trên tiểu đỉnh kia được khắc thần văn, hơn nữa không chỗ nào là không có.

Đây rõ ràng là hồn binh mà bình thường phải là cường giả Nguyên Anh cảnh đỉnh phong mới có được.

Lúc này nó lại xuất hiện ở trên người Tô Trạch!

Đúng là không thể tin nổi mà!

Trên đài diễn võ.

Ánh sáng trên tiểu đỉnh màu vàng tím chiếu ra bốn phía, hàng loạt tia sáng tản ra, cản lại hết lực lượng của chuông Lạc Hồn kia.

Sắc mặt Tô có hơi tái nhợt.

Trực tiếp điều khiển hồn binh tác chiến, đối với Trúc Cơ thì vẫn là có hơi miễn cưỡng.

Nhưng mà sắc mặt của Tôn Tu cũng chẳng đẹp gì cho cam.

Mặt trắng bệch như tờ giấy trắng, đôi mắt trợn trừng lên như sắp lồi ra, tơ máu giăng đầy, trong mắt hắn chứa đầy sự khiếp sợ và kinh hãi.

Đồng thời, trong mắt hắn cũng dấy lên sự tuyệt vọng.

Công kích của chuông Lạc Hồn bị cản lại!?

Hắn thấy có hơi không dám tin vào sự thật này.

Bí khí có thể đánh tan thần hồn của người tu luyện lại không có tác dụng với Tô Trạch?

Người Tôn Tu run rẩy kịch liệt, cơn suy yếu từ sâu trong linh hồn lan ra khắp toàn thân, suýt nữa thì làm hắn quỳ rạp luôn xuống đất.

Hắn điều động chuông Lạc Hồn điên cuồng như vậy là sẽ phải trả một cái giá lớn.

Tinh thần lực của hắn bị hao hết chỉ trong nháy mắt, không còn sót lại tí gì.

Tô Trạch thấy thế thì thu hồn binh lại, khẽ thở phào nhẹ nhõm rồi lại khôi phục một chút tiêu hao ban nãy.

Ngay sau đó.

Hắn nhìn Tôn Tu ở trước mắt, khóe miệng nhếch lên, lộ vẻ cười khẩy, vẻ mặt thản nhiên lạnh lùng nói:

“Cái thứ này là đòn sát thủ của ngươi à? Hình như xoàng quá rồi đó!”

Bỗng nhiên.

Tô Trạch tỏ vẻ như chợt hiểu ra gì đó, hắn vỗ tay một cái, nói rất chắc chắn:

“Ngại quá, ban nãy ta nói sai rồi, không phải vũ khí này là hạng xoàng, mà là người sử dụng vũ khí này không ra gì, nếu như ngươi mạnh thêm chút nữa thì có khi ta đã trúng chiêu rồi đó!”

Tôn Tu nghe lời mà Tô Trạch nói thì cảm thấy hắn đang cầm kim đâm vào tim của mình.

Mà lúc này, Tô Trạch lại lắc đầu thở dài.

“Haizzz, cho ngươi cơ hội nhưng ngươi có biết tận dụng đâu!!!”

Lời như thế đối với Tôn Tu thì còn làm hắn thấy đau đớn hơn là giết hắn!

Hắn điên lên, rồi chợt cảm thấy có một luồng huyết khí dồn lên đỉnh đầu, và rồi mọi thứ trước mắt hắn tối sầm lại trong cơn lửa giận công tâm ấy.

Phụt!

Một ngụm máu tươi bị phun ra, sái xuống mặt đất.

Người Tôn Tu cứng đờ, ngã thẳng xuống.

Ầm một tiếng.

Cái đầu của hắn đập xuống đất vang lên một tiếng vang nặng nề.

Tô Trạch cười càng sáng lạng hơn.

Hắn cố ý nói như vậy đấy.

Kiểu người giống như Tôn Tu thì phải dùng tới loại thủ đoạn như làm nhục này thì mới thấy hả hê được!

Hắn ngước mắt nhìn về phía cái chuông nhỏ đen nhánh kia, ánh mắt lấp lóe.

Chuông Lạc Hồn?

Lấy đi ngươi!

Hắn duỗi tay chộp một cái, nắm luôn cái chuông nhỏ kia trong tay.

Bình Luận (0)
Comment