Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 174 - Chương 174: Chuông Lạc Hồn? Lấy Đi Ngươi! Chém Chết Phân Thân Của Lão Tổ Tôn Gia (2)

Chương 174: Chuông Lạc Hồn? Lấy đi ngươi! Chém chết phân thân của lão tổ Tôn gia (2) Chương 174: Chuông Lạc Hồn? Lấy đi ngươi! Chém chết phân thân của lão tổ Tôn gia (2)

Thần niệm tản ra, dò vào trong chuông Lạc Hồn, tìm được ấn ký thần niệm thuộc về Tôn Tu.

Ở dưới sự công kích của tinh thần lực tràn đầy mạnh mẽ của hắn, ấn ký kia không chịu nổi một kích, bị xóa đi chỉ trong nháy mắt.

Cả đám cường giả Nhân tộc ở dưới đài, mắt nhìn mũi, mũi nhìn miệng, miệng nhìn tim, tỏ vẻ cứ như thể không nhìn thấy hành động này của Tô Trạch vậy.

Người của Tôn gia thì đúng là thấy kinh ngạc tột độ, vì đương nhiên là bọn họ nhìn thấy rồi.

Song.

Đang lúc Tô Trạch chuẩn bị khắc thần niệm của mình vào chuông Lạc Hồn.

Thì ở nơi sâu trong bí khí có một mầm mống thần niệm cực kỳ bí ẩn bị kích thích.

Ngay sau đó.

Chuông Lạc Hồn rung lên kịch liệt, ánh sáng đen sáng chói.

Một đợt sóng thần niệm kinh người xuất hiện, cảm giác áp bách lan tràn trong lòng mỗi người.

Trương Mục Chi nhướng mày.

Hợp Đạo!?

Ánh sáng đen từ từ ngưng tụ, cuối cùng hóa thành một người đàn ông trẻ tuổi mặc hoa phục.

Đây chính là của Hợp Đạo lão tổ Tôn gia!

Sắc mặt của hắn âm trầm đến đáng sợ, hắn liếc Tôn Tu ngã ra đất kia, nói một cách đầy lạnh lùng:

“Phế vật!”

Tiếp theo, hắn quay đầu nhìn về phía Tô Trạch, ánh mắt hờ hững, một sự căm ghét chợt sinh ra trong mắt hắn.

Nhất là khi hắn thấy Trảm Tiên kiếm trong tay Tô Trạch thì loại cảm xúc căm hận này càng trở nên nhiều hơn.

“Tiểu bối, chỉ với ngươi mà cũng đòi nhằm vào chuông Lạc Hồn à? Mau trả lại trọng bảo thần kiếm của Tôn gia ta, nếu không thì đừng trách ta không khách sáo! Đừng tưởng rằng tìm được một tên Lữ Tranh Đạo làm sư phụ thì muốn làm gì thì làm!”

Sắc mặt của Trương Mục Chi ở dưới đài trông rất là khó coi.

Quả nhiên Tôn gia này thấy chết không sờn, dám công khai uy hiếp Tô Trạch ở trước mặt nhiều người như vậy!

Nhìn thấy người này, những này cường giả Nhân tộc khác đều không nói thêm gì nữa.

Trong gia tộc của bọn họ không có cường giả Hợp Đạo.

Còn những đệ tử của cường giả Hợp Đạo kia thì cũng không thấy kinh ngạc gì mấy.

Suy cho cùng thì bọn họ đã ở chung sớm chiều với cường giả Hợp Đạo mấy chục năm, đã quen với cảm giác như vậy từ lâu rồi, thậm chí trong mắt bọn họ còn thoáng lộ vẻ khinh thường nữa kìa.

Là cường giả Hợp Đạo, nhưng lại đi uy hiếp một tiểu bối như vậy!

Đúng là quá tệ hại mà!

Diệp Thanh trừng mắt, muốn tiến lên.

Hắn chẳng sợ Tôn gia, Hợp Đạo lão tổ của Tôn gia gì gì đó, tất cả đều là hạng chó má mà thôi!

Nếu như dám trêu chọc hắn, thằng to đầu hắn không đánh thắng được thì hắn sẽ đi đánh thằng bé, phải cho đám chó chết ra vẻ ta đây này một bài học nhớ đời!

Song.

Điều làm cho mọi người thấy bất ngờ đó là.

Tô Trạch đối mặt trực diện với một vị Hợp Đạo cũng không hề tỏ ra sợ hãi.

Chỉ là một hóa thân của thần niệm mà thôi, không đáng sợ.

Tô Trạch tự nhủ trong lòng.

Thậm chí hắn còn chẳng thèm nói nhiều một câu, mà là vung luôn trường kiếm trong tay chém về phía hóa thân của lão tổ Tôn gia!

Nhìn thấy một màn này, tất cả mọi người đều thấy kinh ngạc và cất tiếng kêu đầy ngạc nhiên.

Tên Tô Trạch này… Lại dám vung thẳng kiếm chém một vị cường giả Hợp Đạo!?

Bọn họ cũng đều biết đây là chỉ hóa thân, thực lực không mạnh.

Nhưng giết hóa thân rồi thì chẳng khác nào là đang tuyên chiến, đây có thể nói là rạch mặt nhau luôn!

Mắt của Diệp Thanh sáng lên, hắn thấy chấn động vô cùng, trong miệng còn đang lẩm bẩm tự nói.

“Trạch ca, từ trước đến giờ luôn mạnh mẽ hùng hổ tới vậy sao?”

Hà Tuyết Nhi đè nén xuống sự khiếp sợ nơi đáy mắt, suy nghĩ một chút rồi chậm rãi gật đầu: “Hình như đúng ra là rất mạnh mẽ hùng hổ.”

“Nhãi ranh ngươi dám!”

Lão tổ Tôn gia chau mày, tức giận quát lên một tiếng.

Thằng nhãi kiêu căng này dám ra tay với mình ư!?

Mặc dù chỉ là phân thân của thần niệm, nhưng nếu như muốn giết Trúc Cơ thì vậy là đủ rồi!

Nhưng lúc này.

Một vùng huyết quang ngập trời xuất hiện.

Ánh hào quang khát máu vờn quanh Trảm Tiên kiếm tuôn ra luồng sát khí hung hãn có tác dụng khắc chế đối với thần hồn.

Kiếm linh chủ động ra tay.

Nàng đã thu được không ít năng lượng tinh thần ở trong thần đàn Tịnh Hồn nên hồn thể đã khôi phục được không ít, bây giờ đang cần một cơ hội luyện tay đây.

Một người một kiếm hợp lực, bộc phát ra huyết quang kinh khủng.

Sắc mặt của lão tổ Tôn gia thay đổi kịch liệt, nhưng đã không còn kịp nữa rồi.

Huyết quang đã bao phủ lấy hắn chỉ trong nháy mắt.

Mà thứ còn khủng bố hơn kiếm quang kia là sát khí, nó đang xâm nhập vào thần hồn của hắn, thậm chí còn muốn bám vào một sợi liên lạc truyền về cho bản thể!

Cơn đau truyền đến từ sâu trong linh hồn.

“A…”

Một tiếng hét thảm truyền ra từ trong màn huyết quang đầy trời.

Phân thân thần niệm của lão tổ Tôn gia đã bị tiêu diệt chỉ trong nháy mắt!

Tô Trạch thu Trảm Tiên kiếm về vỏ kiếm, vẻ mặt lạnh nhạt, chẳng hề để ý tới những đôi mắt tràn đầy sự chấn động ở dưới đài, hắn nhặt chuông Lạc Hồn từ trên mặt đất lên.

Thần niệm lại được tản ra một lần nữa.

Lần này, không còn bất kỳ cản trở nào.

Thần niệm khắc vào trong chuông Lạc Hồn, và thế là Tô trạch đã chiếm được món bí khí này.

Hắn cầm chuông Lạc Hồn áng chừng một phen, cầm thì lạnh như băng, trông có hơi tinh xảo, nói chung là thứ khá thú vị.

Cách dùng ra sao thì hỏi Tuyết lão đầu sau vậy.

Làm đại lão Hợp Đạo, hắn cũng phải biết cách dùng chứ nhỉ?

Bỗng nhiên, Tô Trạch thấy có hơi ngờ ngợ.

Tôn Tu thua.

Thua triệt triệt để để, bị Tô Trạchđánh tan tác trong ngay chính lĩnh vực mà hắn am hiểu!

Cho dù là đòn sát thủ của hắn chuông Lạc Hồn thì cũng không tạo ra được hiệu quả.

Mấu chốt nhất còn là dùng để đánh lén nữa!

Ấy nhưng vẫn bị Tô Trạch ngăn cản một cách dễ dàng!

Mà điều làm cho bọn họ thấy khiếp sợ nhất chính là hồn binh của Tô Trạch!

Tiểu đỉnh giăng đầy thần văn kia, chắc chắn là một hồn binh cấp tiểu thành viên mãn, suýt nữa là đột phá được đến cảnh giới đại thành!

Chúng thiên kiêu lúc này cũng hiểu được.

Vì sao năng lượng tinh thần trong thần đàn Tịnh Hồn lại tiêu hao nhanh như vậy rồi!

Thì ra ngọn nguồn chính là do người đàn ông trước mắt này!

Trong bỗng chốc, ngoài Diệp Thanh thì ánh mắt của tất cả thiên kiêu đều có chút phức tạp.

Dù có nói thế nào thì ít nhất ở trên phương diện thần hồn, Tô Trạch đã nghiền áp bọn họ rồi!

Bình Luận (0)
Comment