Người ưu tú nhất trong số bọn họ cũng mới chỉ ngưng tụ được hồn binh gần đạt tới cảnh giới tiểu thành mà thôi!
Có chenh lệch quá lớn với Tô Trạch!
Nhưng mà điều làm cho mọi người khiếp sợ, không phải là hồn binh tiểu thành viên mãn kia, mà là thái độ của Tô Trạch lúc đối mặt với Hợp Đạo lão tổ của Tôn gia!
Mặc dù đây chỉ là một phân thân của thần niệm, thực lực cũng không mạnh mẽ gì cho cam.
Nhưng đó là phân thân của cường giả Hợp Đạo!
Thực lực của phân thân ra sao cũng không quan trọng gì, cái quan trọng chính là thân phận Hợp Đạo!
Tô Trạch công khai trực tiếp tiêu diệt phân thân của thần niệm như vậy, có thể nói là trực tiếp kết tử thù với người ta!
Tương đương với tát thẳng vào mặt lão tổ Tôn gia một cái trước mặt bàn dân thiên hạ!
Lúc này, cuối cùng Diệp Thanh cũng không nhịn được nữa, bèn hỏi: “Trạch ca, làm vậy thật không có vấn đề gì sao? Suy cho cùng thì đó cũng là một vị Hợp Đạo đó!”
Trong mắt Hà Tuyết Nhi cũng toát ra vẻ lo lắng.
Cường giả Hợp Đạo cũng không phải là hạng người dễ đùa giỡn, đó gần như đã là nhân vật đứng đầu trong thế giới rồi.
Tô Trạch nhìn mọi người ở phía dưới đài, hắn cảm nhận được đủ loại ánh mắt phức tạp kia, thản nhiên cười nói:
“Hợp Đạo? Là thiên kiêu Nhân tộc mà tới lòng tự tin trở thành Hợp Đạo cũng không có à? Hắn chỉ là một gã đã tu luyện trong một thời gian khá lâu mà thôi…”
Diệp Thanh nghe vậy thì sửng sốt, rồi bỗng thấy sóng lòng dâng trào.
Người có mặt ở chỗ này cũng đều như vậy, bọn họ cảm nhận được sự tự tin mạnh mẽ của Tô Trạch từ trong giọng nói của hắn.
Những thiên kiêu khác mắt sáng rực lên.
Tâm trạng có hơi mất mát vì biết hồn binh của Tô Trạch đạt tới cảnh giới tiểu thành cũng phấn chấn lên theo.
Tô Trạch nói quá đúng.
Là thiên kiêu Nhân tộc, sao lại không có tự tin sẽ trở thành Hợp Đạo cơ chứ?
Hơn nữa, hồn binh tiểu thành đúng là mạnh mẽ thật, nhưng mọi người ai cũng có thứ mà mình am hiểu, lỡ đâu thứ mà Tô Trạch am hiểu nhất đúng là phương diện thần hồn này thì sao?
Nghĩ như thế, thì đây cũng không phải chuyện gì quá khó tiếp nhận.
Trên đài diễn võ.
Có nhân viên chữa bệnh và chăm sóc xuất hiện đưa Tôn Tu đang té xỉu xuống, động tác có chút thô bạo, giống như là đang kéo một con chó chết vậy.
Mà đúng lúc này.
Một gã thiên kiêu mặt mũi oai hùng đi ra, nhìn Tô Trạch trầm giọng nói:
“Tô Trạch, ta muốn khiêu chiến ngươi!”
Lời vừa dứt, những thiên kiêu khác cũng không nhịn được nữa, lao nhao tiến lên.
Ngoài Diệp Thanh thì chín gã thiên kiêu khác cũng đều lên tiếng, muốn luận bàn với Tô Trạch.
Thoáng cái.
Cường giả Nhân tộc có mặt ở đây đều tỏ ra nghiêm túc hẳn lên.
Nếu xét nghiêm thì Tôn Tu còn chưa phải thiên kiêu Nhân tộc.
Mà bây giờ, mới thật sự là trận chiến giữa thiên kiêu!
Tô Trạch nhíu mày, cười nói: “Sao đây, nhìn dáng vẻ này của các ngươi, muốn quần ẩu ta đấy à?”
“Đương nhiên là không có chuyện đó!”
Mấy tên thiên kiêu liếc mắt nhìn nhau, không ai muốn nhường ra tư cách khiêu chiến đầu tiên.
Ngay lúc bọn họ đang giằng co.
Bỗng nhiên Tô Trạch nói: “Không cần phiền phức như vậy, ngươi đi, ngươi lên trước.”
Gã thiên kiêu thứ nhất kia tỏ ra vui mừng, lúc này tung người nhảy lên, xuất hiện ở trên đài diễn võ.
Những người khác mặc dù thấy không cam lòng nhưng cũng không làm gì được, đành lui về phía sau mấy bước, nhìn chằm chằm tình huống trên đài một cách hết sức chăm chú.
Người đàn ông oai hùng kia ôm quyền trầm giọng nói: “Võ tu, Lữ Cảnh Long!”
Tô Trạch thản nhiên nói: “Ngự thú sư, Tô Trạch!”
Nghe thấy thân phận ngự thú sư này, khóe mắt của rất nhiều người đều giật giật.
Ngươi chắc ngươi là ngự thú sư chứ!?
Ta thấy nghi ngờ lắm đó nha!
Nếu là ngự thú sư, vậy sao gần như không thấy linh thú khế ước của ngươi ra tay vậy?
Song.
Điều làm cho bọn họ bất ngờ đó là.
Tô Trạch vỗ Tiểu Thanh đang quấn lấy cổ tay hắn, nhẹ giọng nói: “Tiểu Thanh đừng ngủ nữa, mau dậy đánh nhau, có người muốn đánh chủ nhân của ngươi đó!”
Tiểu Thanh ngẩng phắt đầu dậy, đôi mắt băng lãnh chợt mở ra, con ngươi màu xanh còn pha thêm màu vàng nhạt thoáng cái đã khóa chặt mục tiêu là Lữ Cảnh Long.
“Grào!”
Chỉ trong nháy mắt.
Một tiếng rồng ngâm du dương vang lên.
Một con Thanh Giao xuất hiện, thân thể cao lớn vắt ngang không trung, dần cuộn mình lại trôi lơ lửng, đầu rồng to lớn hơi cúi xuống, râu rồng tung bay, tròng mắt của nó nhìn chăm chú vào Lữ Cảnh Long.
Ngay tức khắc.
Một cảm giác áp bách khủng bố phủ xuống toàn trường!
Cho dù là những cường giả Nguyên Anh kia thì cũng cảm nhận được một cảm giác nguy cơ.
Lớp vảy màu xanh đậm lóe lên hàn quang, san sát nối tiếp nhau, móng nhọn hơi khoằm, lóe ra hàn quang nguy hiểm trí mạng.
Lữ Cảnh Long ở gần Thanh Giao nhất nên đương nhiên là đứng mũi chịu sào, hắn cảm giác trên người như bị một ngọn núi lớn đè nặng vậy.
Áp lực nặng nề xuất hiện, làm hắn cử động cũng thấy khó khăn.
Trong mắt của tất cả thiên kiêu đều lộ vẻ kinh hãi!
Yêu thú cấp D sơ giai lại cho người ta cảm giác áp bách tới thế ư!??
Bọn họ đều có thể dễ dàng chém giết yêu thú cấp D sơ giai, thậm chí yêu thú cấp D trung giai cũng không nói chơi.
Nhưng bây giờ, đối mặt này con yêu thú này, trong lòng bọn họ lại sinh ra một loại cảm giác không thể địch lại được!
Hơn nữa thân thể trông như giao long kia.
Chỉ có một loại tình huống có thể giải thích được thôi!
Đó chính là linh thú khế ước của Tô Trạch là thiên kiêu trong yêu thú!!!
Không hề khác gì vói bọn họ cả.
Không, vẫn có khác biệt.
Tiểu Thanh là Kim Đan cảnh, còn bọn họ mới chỉ là Trúc Cơ cảnh đỉnh phong mà thôi.
Khi mà hai bên chạm mặt, cả hai đều có thiên phú ngang nhau thì thực lực cảnh giới sẽ chiếm chủ đạo!
Người này!
Bản thân đã là thiên kiêu Nhân tộc có chiến lực siêu quần rồi, đã thế linh thú khế ước của bản thân cũng là Yêu Vương ư!??
Thế này thì người ta đánh kiểu gì cho được!?
Hơn nữa trong đó vẫn có một kẻ có tu vi Kim Đan cảnh!
Tô Trạch cười hì hì.
Tiểu Thanh khẽ cúi đầu, há miệng nói tiếng người, âm thanh của nó lanh lảnh như thiếu nữ vậy:
“Chủ nhân, chính là tên này hả?”
Tô Trạch gật đầu, chỉ vào Lữ Cảnh Long, rồi lại chỉ về phía tám thiên kiêu ở dưới đài diễn võ theo thứ tự.