Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 176 - Chương 176: Tiểu Thanh: Ta Muốn Đánh Mười! Đi Thôi Tiểu Hỏa

Chương 176: Tiểu Thanh: Ta muốn đánh mười! Đi thôi Tiểu Hỏa Chương 176: Tiểu Thanh: Ta muốn đánh mười! Đi thôi Tiểu Hỏa

“Còn có tám người bọn họ nữa, trước khi tới đã buông lời muốn dạy cho chúng ta một bài học rồi, ngươi nói xem cái này nhịn nổi không?”

“Không thể nhẫn nhịn!”

Tiểu Thanh nổi giận, ánh mắt đột nhiên trợn to, chợt quay đầu, nhìn chằm chằm vào những thiên kiêu Nhân tộc này.

“Đừng ra tay quá nặng nha ngoao, nếu không không trả nổi tiền thuốc thang đâu.”

Tô Trạch nhắc nhở một câu, rồi xoay người lui đến phía sau Tiểu Thanh, tựa vào bên cạnh đầy nhàn nhã, bắt đầu nghiên cứu chuông Lạc Hồn.

Tiểu Thanh nhìn Lữ Cảnh Long cùng với những thiên kiêu Nhân tộc này, giọng nói của nó lạnh như băng:

“Muốn khiêu chiến chủ nhân của ta? Vậy các ngươi bước qua được ải này của ta đã!”

Vừa dứt lời.

“Grừ!”

Tiếng rồng ngâm vang dội thiên địa, ánh sáng xanh chói mắt tản ra.

Tiểu Thanh bay lên trời, quanh quẩn trên không trung, lạnh lùng nhìn chằm chằm mọi người ở phía dưới.

Trán Lữ Cảnh Long đổ mồ hôi lạnh ròng ròng, người hắn thấy nặng nề, hắn cắn chặt hàm răng, cuối cùng cũng dần thích ứng được với loại áp lực này.

Nếu đã lên sân rồi thì đương nhiên hắn sẽ không nhận thua.

Cho dù chênh lệch thực lực giữa hai bên có hơi lớn.

Nhưng không phải hắn không có hy vọng chiến thắng gì.

Làm đệ tử của cường giả Hợp Đạo, hắn có rất nhiều lá bài tẩy, đủ cho hắn có năng lực tự vệ khi đối mặt kẻ địch mạnh mẽ.

“Đến đây đi!”

Hắn gằn giọng quát một tiếng, trong tay có tia sáng chợt lóe, một thanh trường thương xuất hiện ở trong tay hắn.

Ngay sau đó.

Lữ Cảnh Long nhảy bật lên, trường thương trong tay giơ lên, đâm thẳng về phía Tiểu Thanh.

Một luồng ánh sáng rực rỡ chói lóa toát ra từ đầu thương.

Tốc độ của hắn cực nhanh, người hắn hóa thành một luồng sáng trắng phá không, trường thương xuyên thủng hết thảy phát ra tiếng xé gió.

Một kích kia tung ra không hề nương tay, hắn dồn hết toàn bộ thực lực vào trong một kích này.

Trên bầu trời như thể xuất hiện một mặt trời cực kỳ chói mắt vậy, ánh sáng trắng chiếu lên khuôn mặt của mỗi người.

Những thiên kiêu khác thấy thế thì ai nấy đều mặt mày nặng nề.

Một kích kia nếu là bản thân thì nên ngăn cản thế nào?

Bọn họ bắt đầu đổi vị trí tự hỏi, chau mày.

Song.

Tiểu Thanh nhìn Lữ Cảnh Long, ánh mắt lại vẫn rất thong dong, không hề coi lực lượng của một kích kia ra gì.

Cơ thể khổng lồ bắt đầu dần uốn vung, cứ như nó đang múa một điệu múa kỳ dị vậy.

Thời gian trôi qua dần, sự lĩnh ngộ của Tiểu Thanh về Giao Long Ngũ Thức cũng càng ngày càng cao!

Vì trong người nó có huyết mạch Thanh Long thế nên tốc độ nó tu luyện cửa này võ kỹ đặc biệt mau!

“Rống!”

Tiếng rồng ngâm vang lên.

Tiểu Thanh không tránh không né, mà là trực tiếp dùng thân thể đối chiến!

Một đôi móng nhọn lộ ra, chộp về phía Lữ Cảnh Long.

Rầm rầm rầm!!

Hào quang chói mắt bộc phát chỉ trong nháy mắt.

Một làn sóng kinh người tản ra, đánh thẳng vào đại trận phòng hộ của đài diễn võ.

Trên người Tô Trạch phát ra một lớp kim quang nhàn nhạt, nhẹ nhàng cản được ảnh hưởng còn dư lại của cuộc chiến đấu này.

Ở trong vầng sáng rực rỡ đầy trời ấy, một bóng dáng bị bắn ngược ra.

Trong mắt Lữ Cảnh Long chứa đầy sự chấn động, hai tay hắn đã cầm không nổi trường thương nữa, chỗ gan bàn tay đã bị xé rách hoàn toàn, máu tươi chảy ra, nhuộm đỏ cả trường thương.

Mắt hắn chứa đầy uể oải, trong lòng thì thấy không cam lòng, rồi lại không thể làm gì.

Hắn bại!

Chỉ một cú đánh mà thôi, mà hắn lại thua triệt để như thế!

Chênh lệch về thực lực là quá lớn!

Quanh người Tiểu Thanh mây mù lượn lờ ròi nó chợt xông về Lữ Cảnh Long.

Mọi người ở dưới đài sắc mặt chợt đổi.

Lữ Cảnh Long rõ ràng đã thua, con giao long này còn muốn ra tay nữa hay sao?

Song.

Điều làm cho mọi người thấy bất ngờ chính là.

Tiểu Thanh không phải lao tới công kích Lữ Cảnh Long, mà là vọt tới bên cạnh hắn, tóm lấy hắn bằng móng vuốt rồi lại nhẹ nhàng để hắn xuống đất.

Tiếp theo, nàng quay đầu nói tới Tô Trạch: “Chủ nhân, bị thương ở mức này thì không cần bồi thường tiền thuốc men đúng không?”

Bấy giờ mọi người mới hiểu được.

Thì ra là nguyên nhân mà nó bảo vệ Lữ Cảnh Long là vì lo hắn hắn ngã từ trên không trung xuống bị thương!

Từ đầu đến cuối Tô Trạch cũng chẳng thèm ngẩng đầu lên liếc mắt lấy một cái, lúc này nghe Tiểu Thanh nói vậy thì ngẩng đầu cười nói:

“Bồi thường tiền? Không sao, đám người kia ai cũng da dày thịt béo, một chút vết thương nhỏ này chẳng hề hấn gì đâu, thoải mái mà đánh là được!”

Tiểu Thanh nhận được nhắc nhở của Tô Trạch, lúc này mới yên lòng, quay đầu nhìn về phía tám tên thiên kiêu ở phía dưới, hỏi:

“Các ngươi ai lên trước?”

Nhưng mà nó mới vừa nói xong, thì lại đổi lời luôn.

“Thôi bỏ đi, nếu không các ngươi cùng lên luôn một lượt đi, đánh lắt nhắt từng người một lãng phí thời gian quá, mất thời gian ngủ nghỉ của ta!”

Lời vừa dứt.

Sắc mặt của tám tên thiên kiêu thay đổi luôn.

Con linh thú này của Tô Trạch đúng là lớn lối!

Nó hoàn toàn không coi bọn họ ra gì mà!

Quả thực là đang nhục nhã bọn họ!

Đến Tô Trạch cũng thấy có hơi cạn lời.

Giọng của kiếm linh đúng lúc này lại vang lên.

“Tiểu Thanh đang yên đang lành là một cô bé, giờ lại bị ngươi dạy hư thành như vậy, ta cảm thấy ngươi nên xem xét lại mình đi.”

Tô Trạch thấy có hơi bất đắc dĩ.

Hắn nghĩ bản thân vẫn luôn điệu thấp làm người, mỗi lần ra tay đều là vạn bất đắc dĩ, do người khác chủ động trêu chọc hắn đó chứ!

Chứ hắn có chủ động đi làm màu đâu!

Tiểu Thanh thì ti toe quá rồi!

Trong khoảng thời gian này nó tinh tướng quá, cứ nghĩ mình giống chủ nhân, đòi một chấp tám, đúng là có hơi dở người.

Nhưng mà nếu làm vậy thật thì đúng là quá không nể mặt các thiên kiêu.

Suy cho cùng tất cả mọi người đều là kẻ sĩ diện cả.

Lỡ đâu bị thua, thành ra tự bế thì cũng không ổn, thế thì tự dưng Nhân tộc lại mất toi mấy cường giả tương lai rồi.

Hắn nghĩ một hồi rồi giơ tay lên gọi Tiểu Thanh về.

“Chủ nhân, sao thế?” Tiểu Thanh nghi ngờ hỏi.

Tô Trạch cười vỗ đầu của nó, nói: “Không có chuyện gì, ngươi nghỉ ngơi trước đi, để cho Tiểu Hỏa đi ra ngoài hoạt động một chút.”

“Chủ nhân, ta không mệt!” Tiểu Thanh lập tức nói.

“Không, ngươi mệt rồi.”

Lúc này Tô Trạch nói với mấy tên thiên kiêu ở phía dưới kia:

“Ngại quá, ban nãy Tiểu Thanh có hơi kiêu căng, đâu thể làm các ngươi cùng xông lên một lượt được đúng chứ!”

Bình Luận (0)
Comment