Chỉ thấy, con chim lớn tròn vo kia không hề bối rối.
Ngược lại còn tiếp tục há mồm.
Ầm!
Lại một quả cầu lửa khổng lồ nữa xuất hiện, nhanh chóng bay ra.
Ngay sau đó là quả cầu lửa thứ hai, quả cầu lửa thứ ba, quả cầu lửa thứ tư…
Thoáng cái, đã có vài chục quả cầu lửa xuất hiện rồi bay thẳng về phía băng nhận.
Tiểu Hỏa cứ như liên hoàn pháo vậy, phun quả cầu lửa ra liên hồi như hàng không mất tiền.
Rầm rầm rầm!!
Tiếng nổ mạnh vang lên dữ dội.
Hai loại nhiệt độ cực đoan cực nóng và cực lạnh tiếp xúc với nhau, sinh ra phản ứng kịch liệt, sóng âm kinh khủng xuất hiện, đánh thẳng vào đại trận phòng hộ.
Băng nhận bị hòa tan thành nước, vẫn chưa rơi xuống đất thì đã bị nhiệt độ đốt cho bốc hơi luôn rồi.
Vô số sương trắng xuất hiện.
Nhưng bây giờ đã không còn là sương lạnh rét lạnh, mà là hơi nước nóng bỏng!
Một màn này đã khiến rất nhiều người ngớ cả người ra.
Bọn họ khiếp sợ nhìn Tiểu Hỏa như đang nhìn thấy quỷ giữa ban ngày vậy.
Biểu hiện ban nãy của Tiểu Hỏa, đã cho bọn họ một loại cảm giác công kích ban nãy chỉ là công kích bình thường thôi.
Hoàn toàn là một chiêu đánh nhanh lại không tốn thể lực!
Đúng là khác người mà!
Bình thường thì người ta đều chú ý tới trước tấn công và sau tấn công.
Còn thuật Hỏa Cầu này thì cứ như hoàn toàn không có những hạn chế này vậy, trực tiếp cản lại một kích mạnh mẽ kia của Đỗ Dao.
Còn là ngăn cản được một cách vô cùng dễ dàng!
Nhưng mà lúc này.
Chiến đấu vẫn chưa dừng lại.
Đỗ Dao thấy mấy chục quả cầu lửa kia bỗng nhiên xuất hiện thì đúng là có thấy đôi thoáng kinh ngạc.
Nhưng chẳng mấy chốc nàng đã kịp phản ứng, lập tức thi triển công kích mới!
Khi Đỗ Dao giơ gậy chống lên, muốn bắt đầu thi pháp thì Tiểu Hỏa cử động.
Vèo!
Ánh lửa đỏ xuất hiện!
Bóng dáng của Tiểu Hỏa biến mất chỉ trong nháy mắt.
Nó phát động Thiên Bằng Cửu Bộ, tốc độ nhanh đến cực hạn.
Đỗ Dao chợt cảm thấy phía sau nàng truyền đến một cảm giác nguy cơ khôn cùng thì chợt thấy hoảng sợ, lúc này nàng chẳng màng gì tới hình tượng của bản thân nữa, tung người nhào về phía trước.
Ầm!
Đài diễn võ chấn động.
Mặt đất cháy sém hẳn một vùng, một loạt ngọn lửa bốc cháy lượn lờ.
Đỗ Dao phản ứng rất nhanh, nhưng nàng vẫn bị dư âm của ngọn lửa lan tới, phần váy trắng phía sau lưng bị đốt thủng một lỗ to, để lộ ra lan da trắng nõn nà, cảnh xuân chợt lộ!
Làn da lộ ra ấy có hơi đỏ lên trong tác dụng của nhiệt độ, trông mê người vô cùng.
Đỗ Dao đỏ mặt, linh lực tuôn ra, che lại lỗ thủng lớn kia, trừng mắt đẹp căm tức nhìn Tiểu Hỏa.
Nhưng kế tiếp, nàng hoàn toàn không có cơ hội báo thù rửa nhục.
Tiểu Hỏa bay lượn trên khắp đài diễn võ, vô số quả cầu lửa được phun ra, thỉnh thoảng nó còn vung móng nhọn chém ra phong nhận ngưng tụ từ linh lực.
Đỗ Dao trông rất chật vật, nàng hoàn toàn bị đánh cho tơi tả, trong lòng thấy uất ức vô cùng.
Mỗi khi nàng muốn thi pháp thì luôn sẽ bị quả cầu lửa của con chim này làm gián đoạn!
Điều này làm cho nàng thấy rất khó chịu, thực lực mười phần nhưng chỉ phát huy ra được bốn, năm phần thôi!
Cuối cùng.
Đỗ Dao thấy trên người đã không còn một miếng vải nào lành lặn nữa, áo rách quần manh, không nhịn được bèn quát lạnh một tiếng: “Ta nhận thua!”
Tô Trạch nhếch khóe miệng lên, nở một nụ cười.
Vừa được thưởng thức một cảnh tượng tuyệt với thế nên tâm trạng của hắn vô cùng tốt, lúc này hắn gọi Tiểu Hỏa về.
“Hí!”
Tiểu Hỏa trở về bên cạnh Tô Trạch, nó ngẩng đầu ưỡn ngực, thấy có hơi kiêu ngạo.
Cuối cùng Đỗ Dao thở phào nhẹ nhõm, một đôi mắt đẹp của nàng nhìn về phía Tô Trạch, trong ánh mắt lạnh lùng như đang có một cơn lửa giận cháy hừng hực.
Nàng lạnh lùng hừ một tiếng rồi xoay người rời đi.
“Lưu manh!”
Con hư là do lỗi của cha!
Cùng đồng nghĩa, con chim lớn kia làm ra chuyện vô liêm sỉ như thế, thì là do học từ ai?
Đáp án quá rõ ràng!
Tô Trạch tự dưng lại bị bắt cõng nguyên cái nồi như thế, trong lòng thấy rất không phục, nhưng rồi lại không biết phải giải thích như thế nào cho phải, nên chỉ đành ngậm bồ hòn làm ngọt.
“Tiểu Hỏa à, ngươi làm ăn vớ vẩn thế hả! Sao ngươi lại làm ra loại chuyện thế này cơ chứ? Nói! Có phải là cố ý đốt quần áo của người ta không?”
Hắn thấy đau đớn vô cùng, khẽ thở dài rồi lại nói tiếp:
“Ngươi ấy, sao không đốt trụi hết luôn đi!? Có thế thì cái bên danh lưu manh mà ta phải chịu này nó mới không oan chứ!”
Tiểu Thanh quay đầu, trong mắt toát lên sự ngượng ngùng.
Còn kiếm linh thì nhổ nước bọt cái toẹt một cái, giọng của nàng lạnh như băng.
“Thằng xê xồm! Đúng là người ta nói không sai tí nào mà!”
Đỗ Dao vội vã đi xuống đài diễn võ, người nàng nhoáng một cái, chạy về phía gian phòng ở cách đó không xa.
Một đám thiên kiêu nhìn, liếc mắt nhìn nhau, miệng ngập ngừng, nhưng không biết nói cái gì cho phải.
“Lại là một Yêu Vương!”
“Rốt cuộc tên Tô Trạch này còn cất giấu bao nhiêu thứ nữa chứ, ký khế ước với hai con linh thú có thiên phú Yêu Vương thì cũng thôi, đã thế còn trộm học được kiếm đạo lúc nào không hay nữa!?”
“Hôm nay hắn coi như là nổi tiếng hẳn rồi, hai con yêu thú dưới trướng đều mạnh tới khác người, thậm chí có thể đánh bại được thiên kiêu Nhân tộc!”
“Nhưng ta cảm thấy trong này có chứa cả nhân tố vận khí nữa, bản thân Đỗ Dao vốn không am hiểu đơn đả độc đấu, bị chịu sự áp chế của con Hỏa Diễm Điểu kia e là không phát huy ra được một nửa lực lượng ấy chứ!”
“Cho dù là vậy, thì cũng không phủ nhận được chuyện chúng nó là Yêu Vương!”
Một đám người cường giả Nhân tộc bắt đầu thì thào thảo luận, châu đầu ghé tai, rất là hưng phấn.
Tám tên thiên kiêu Nhân tộc còn lại thấy hơi do dự.
Đỗ Dao thua, đây là chuyện bọn họ không nghĩ tới.
Nhưng mà, làm bọn họ cứ thế chịu phục đương nhiên là chuyện không thể nào.
Một bóng người lóe lên.
Lại một thiên kiêu nữa xuất hiện ở trên đài diễn võ.
Tô Trạch cũng không nói thêm gì, Tiểu Hỏa đầu tàu gương mẫu xông lên tấn công trước.
Đại chiến xảy ra hết sức căng thẳng.
Thực lực của tên thiên kiêu này mạnh mẽ, còn là một gã võ giả hàng thật giá thật, các phương diện như tốc độ phản ứng và lực lượng v.v… Đều mạnh vô cùng.