Trong bỗng chốc, một người một chim rơi vào đại chiến, đánh túi bụi không dừng lại được.
Tô Trạch chỉ nhìn thoáng qua thì yên lòng.
Tiểu Hỏa không phát huy ra toàn bộ thực lực, hiện giờ vẫn đang cố ý áp chế, thế nên thực lực của nó mới miễn cưỡng ngang bằng với thực lực của đối phương.
Cuối cùng.
Chỉ chốc lát sau.
Ầm!
Một tiếng nổ vang lên, ánh lửa ngút trời xuất hiện, biển lửa đầy trời tản ra nhiệt độ kinh khủng.
Một bóng dáng toàn thân nám đen, bay vụt ra khỏi làn khói đen, nặng nề ngã ra đất.
Mà bóng dáng kia đúng là tên thiên kiêu Nhân tộc vừa lên đài!
Nhìn thấy một màn này, sắc mặt của những thiên kiêu Nhân tộc còn lại hoàn toàn thay đổi.
Thiên kiêu vừa mới lên kia, thực lực của người nọ ở trong số bọn họ chắc chắn là đứng số một, số hai.
Kết quả vẫn thua!
Hơn nữa còn là ở trong tình huống đối phương vừa mới đánh xong một trận.
Bản thân còn không đánh thắng được một con chim ư!??
Mấu chốt nhất chính là, con Hỏa Diễm Điểu này còn là con linh thú khế ước có thực lực khá yếu trong số linh thú khế ước của Tô Trạch!
Nếu như đổi thành con Thanh Giao kia thì còn có tí phần thắng nào sao?
Sắc mặt của bọn họ xám xịt, ánh mắt lơ mơ, trong lòng bỗng dấy lên một cảm giác thất bại khôn cùng.
Vốn tưởng rằng, từ nhỏ đã nhận được sự chỉ điểm của cường giả Hợp Đạo, kiểu gì thì thực lực cũng sẽ mạnh hơn mấy kẻ được gọi là thiên kiêu ở thế giới ngoài kia.
Nhưng biểu hiện của Tô Trạch đã tát mạnh cho bọn họ một cái tỉnh người.
So thần hồn đã không sánh bằng.
So thực lực lại không đánh thắng được người ta.
Người ta kêu bừa một con linh thú khế ước ra là đã đánh người có thực lực mạnh mẽ trong số bọn họ một trận tơi bời.
Chứ càng không cần nói tới, cảnh tượng hai con linh thú đồng loạt ra tay.
Đó quả thực là một hồi nghiền áp!
Sao vận khí của người này lại tốt thế cơ chứ!?
Bọn họ nghĩ mãi cũng không hiểu được, hai con Yêu Vương!
Kiếm ở đâu lại dễ thế!
Kết quả Tô Trạch lại có được…
Đã không cần khiêu chiến tiếp nữa rồi.
Cho dù có tính kiểu gì thì bọn họ cũng không tìm được một chút phần thắng nào.
Ngoài tên thiên kiêu đang hôn mê bất tỉnh kia thì tất cả những người khác đều nhìn Tô Trạch với ánh mắt phức tạp.
Đệ nhất thiên kiêu Nhân tộc!
Danh hiệu này không còn gì để bàn cãi nữa!
Dù cho thực lực của chính bản thân Tô Trạch có ra sao thì hắn vẫn là đệ nhất thiên kiêu.
Suy cho cùng thân phận của hắn là một ngự thú sư, linh thú khế ước chính là một phần thực lực của hắn!
Nhưng mà hình như tên ngự thú sư này biết hơi bị nhiều…
Tô Trạch cười híp mắt nhìn bọn họ, nói:
“Xin mời người tiếp theo.”
Song.
Tô Trạch đợi thật lâu, nhưng mãi vẫn không thấy thiên kiêu nào lên đài tiếp.
Tiểu Hỏa bay lượn ở bên người hắn, nhìn chăm chú vào đám người phía dưới.
“Xem ra không ai khiêu chiến đúng không?”
Tô Trạch lại hỏi.
Cuối cùng, có người mở miệng.
“Tô Trạch, ngươi rất mạnh, ta thừa nhận bây giờ ta vẫn chưa bằng được ngươi, nhưng mà đợi đến khi đại hội Vạn tộc diễn ra, ta chắc chắn sẽ mạnh bằng ngươi! Đến lúc đó chúng ta tái chiến!”
Nói xong lời này, tên thiên kiêu kia xoay người rời đi.
Ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì nữa, chỉ tự rước lấy nhục mà thôi.
“gặp lại ở đại hội Vạn tộc!”
“Đến lúc đó chúng ta tái chiến!”
“…”
Những thiên kiêu khác cũng lao nhao rời đi.
Tô Trạch lắc đầu, đi xuống đài diễn võ.
Trận pháp sư của Hiệp hội Người tu luyện xuất hiện, bắt đầu kiểm tra tình huống của trận văn.
Diệp Thanh hưng phấn đi tới, cười hà hà: “Trạch ca ngươi trâu bò thật đó! Thấy bọn họ cũng không thắng được ngươi thì ta thấy yên lòng rồi.”
Hắn có hơi tò mò đi tới bên cạnh Tiểu Thanh Tiểu Hỏa, nhìn chúng nó từ trên xuống dưới một lượt.
Hắn cố gắng lôi kéo làm quen với hai con yêu thú, nhưng mà hiệu quả cũng không tốt.
Hai con linh thú này chẳng hề để ý tới hắn, điều này là Diệp Thanh thấy có hơi lúng túng.
Mà đúng lúc này.
Những cường giả Nhân tộc đã chứng kiến cả quá trình cũng đều đi tới chào hỏi Tô Trạch.
Nếu không có điều gì bất ngờ xảy ra thì thiếu niên trước mắt này chắc chắn sẽ là cường giả đứng đầu Nhân tộc trong tương lai.
Vì vậy, bây giờ tranh thủ làm quen là chuyện rất cần thiết.
Tô Trạch không tự cao tự đại, đều nắm tay chào hỏi với từng người một.
Trương Mục Chi không ngừng giới thiệu, nụ cười trên mặt rạng rỡ.
Sau một hồi lâu, mọi người mới rời đi.
Trương Mục Chi vỗ bả vai Tô Trạch, trong mắt hắn chứa đầy khen ngợi và thưởng thức.
“Tốt lắm nhãi con, ngươi gặp sư thúc rồi à?”
Tô Trạch gật đầu, trả lời: “Đã gặp Tuyết tiền bối rồi.”
Nụ cười của Trương Mục Chi càng sáng lạng hơn, hắn cũng không hỏi nhiều.
Tô Trạch có được tu vi kiếm đạo như thế, chắc chắn là đã được sư thúc chỉ đạo cho rồi, nếu không hắn sẽ chẳng thể học được kiếm pháp nhanh thế được.
Nhưng mà hắn nào biết, tu vi kiếm đạo hiện giờ của Tô Trạch gần như là đều tự do hắn lĩnh ngộ ra được.
Tuyết Lệ Hàn chỉ biểu diễn một bộ kiếm pháp mà thôi.
Hắn không hỏi, nên đương nhiên Tô Trạch cũng sẽ không giải thích gì thêm.
Trương Mục Chi bỗng nhiên trở nên trịnh trọng hẳn, trầm giọng nói: “Ban nãy ngươi cũng nghe những người đó nói rồi đấy, đại hội Vạn tộc sắp bắt đầu rồi!”
“Đến lúc đó thiên tài đỉnh cấp của các tộc đều sẽ tới tham gia đại hội Vạn tộc lần này, thực lực của bọn họ chắc chắn là mạnh hơn những người kia, không có một ai kém cả!”
“Thế nên ngươi tuyệt đối không được khinh thường đâu đấy! Lần này Nhân tộc chúng ta có nhiều thiên kiêu xuất hiện như vậy, thế nên có rất nhiều người đang mong ngóng lấy được thứ hạng cao đó!”
“Điều quan trọng nhất chính là, có tin tức nói là, đại hội Vạn tộc của lần này, trận quyết chiến cuối cùng có liên quan tới Thăng Tiên đài, nếu ngươi muốn leo lên cảnh giới cao hơn thì buộc phải chú ý tới cái này!”
Đây là lần đầu tiên Tô Trạch nghe thấy cái tên này, bèn sửng sốt.
“Thăng Tiên đài!?”
Diệp Thanh ở một bên nghe thế thì xung phong nhận việc giải thích ngay lập tức.
Nghe xong lời giải thích của hắn, Tô Trạch đã biết được chút ít tin tức liên quan tới Thăng Tiên đài.
“Thứ mà cổ tiên để lại sao?”
Tô Trạch khẽ nói, tỉnh bơ hỏi thăm kiếm linh.