Một vài vật dễ cháy bốc cháy lên, ánh sáng nhè nhẹ chiếu sáng gian phòng.
Có một tiếng tự lẩm bẩm vang lên trong căn phòng ấy.
“Thanh Nhi thua à?”
Có âm thanh vang lên từ chỗ tối, thái độ kính cẩn vô cùng.
“Vâng, hắn đã lặng lẽ tìm Tô Trạch mài dũa một phen ở trước lúc thần đàn Tịnh Hồn mở ra, nhưng mà lúc ấy dùng bí bảo nên bọn ta không tài nào biết được quá trình chiến đấu ra sao.”
“Nhưng mà dựa theo tính cách của hắn, nếu như thắng thì đã tuyên truyền khắp nơi một phen từ lâu rồi. Vì vậy bọn ta nghĩ trận luận bàn kia mài khả năng là hắn thua rồi.”
Trong nhà tranh, có tiếng cười vang lên.
“Thua cũng tốt, cho hắn biết đạo lý nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên là thế nào, mà tên Tô Trạch kia cũng thú vị đấy… Đệ tử của Lữ Tranh Đạo à…”
Âm thanh này lại đổi chủ đề .
“Đệ tử của những người kia đều thua cả à?”
“Vâng, sau khi có ba người bị đánh bại thì những người khác đều không xuất thủ nữa!”
Tiếng cười ấy lại lớn hơn.
“Không biết những lão già kia sẽ có phản ứng gì nữa, đệ tử mất công bồi dưỡng lâu như vậy lại không dám lên nghênh chiến, đoán chừng là phải tức tới chửi má nó rồi chứ nhỉ?”
Người ở chỗ tối không dám nói tiếp, cúi đầu không nói.
…
Ngày này, các nơi ở Liên minh Nhân tộc đều có không gian bỗng dưng rung động lắc lư.
Không gian vặn vẹo, thoáng lộ ra thế giới bị giấu diếm bên trong.
Có tiếng rống giận dữ, hoặc là tiếng nói nhỏ truyền ra từ trong đó.
“Thằng nhãi ranh kia! Đánh cũng không dám đánh! Thật là làm ta tức chết mà! Mặt mũi của lão phu mất sạch rồi còn đâu!”
“Tô Trạch? Rốt cuộc là thần thánh phương nào? Chẳng nhẽ là đệ tử lánh đời của lão già nào đó?”
“Lữ Tranh Đạo? Lão già kia biết kiếm pháp cái con khỉ ấy, chắc chắn không phải hắn, chẳng nhẽ là Tuyết Lệ Hàn…”
Nhưng đến cả bản thân Tô Trạch cũng không biết rằng, sau trận chiến ban nãy, hắn đã tiến vào tầm mắt của các cường giả Hợp Đạo rồi!
Học viện Chân Long.
Khu nhà ở của sinh viên.
Tô Trạch thu ngón tay lại, hoàn thành truyền.
Lần này vận khí của hắn không tốt lắm, chỉ thu được số tu vi là ba ngàn năm trăm năm, không có tác dụng gì lớn.
Đứng dậy nhìn sắc trời, Tô Trạch thay một bộ quần áo sạch rồi đi tới phòng luyện công .
Hôm nay Diệp Thanh có hơi kỳ lạ, không tới quấy rầy hắn.
Nhưng hắn cũng thấy mừng vì được nhàn hạ, bên tai yên ắng hơn không ít, thế nên tâm trạng cũng tốt hơn rất nhiều.
Một đường đi thẳng, chẳng mấy chốc đã tới phòng luyện công .
Nói là phòng, nhưng thật ra là một khu kiến trúc khổng lồ.
Mỗi một ngôi nhà đều là một phòng luyện công .
Chưa vào bên trong mà Tô Trạch đã cảm nhận được linh khí dày tới cực điểm ở bên trong.
“Bạn học Tô Trạch!?”
Giáo viên chịu trách nhiệm ghi tên thì ánh mắt sáng lên, nhìn về phía Tô Trạch đang che kín mít kia, trong ánh mắt đều toàn là sự tò mò.
Nhưng mà nàng bình tĩnh lại rất nhanh, khẽ cười nói:
“Cuối cùng bạn học Tô Trạch cũng tới phòng luyện công của bọn ta, bởi vì ngươi có quyền hạn cấp A của học viện, thế nên không có hạn chế về thời gian có thể tu luyện thỏa thích!”
Tô Trạch gật đầu, đây là một trong những phúc lợi nhập học.
Phòng luyện công của Học viện Chân Long cũng khắc Tụ Linh trận chuyên môn, tu luyện ở trong đó sẽ đạt được hiệu quả làm ít công to.
Nhưng mà cái này sẽ tiêu hao một lượng tài nguyên khổng lồ, thế nên sinh viên bình thường sẽ có thời gian hạn chế.
Nhưng Tô Trạch thì là ngoại lệ, hắn có thể tùy ý tu luyện không hạn chế.
Hắn nhận lấy thẻ học sinh của bản thân, cất bước đi vào trong đó.
Tìm bừa một gian phòng luyện công, sau đóng cửa lại thì hít sâu một hơi.
Sau đó Tô Trạch lấy Trảm Tiên kiếm ra, bắt đầu chăm chú tu luyện kiếm pháp.
Hắn tới nơi này cũng không phải vì tu luyện nâng cao tu vi, đơn thuần là muốn tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện kiếm pháp thôi.
Trong đầu, kiếm phổ của Lăng Vân kiếm pháp xuất hiện.
Bóng dáng của Tuyết lão đầu biểu diễn lúc ban đầu đồng thời xuất hiện.
Hai thứ này kết hợp với nhau, rất nhanh Tô Trạch đã đắm chìm trong đó!
Kiếm tâm trời sinh, khiến cho tốc độ lĩnh ngộ của hắn đối với mấy kiếm pháp này nhanh tới kinh người, thậm chí có thể suy một ra ba, tưởng tượng ra đủ loại khả năng.
Trong lúc chiến đấu với Tôn Tu, mặc dù là đơn phương nghiền áp, nhưng hắn cũng gặt hái được không ít thứ.
Bây giờ Tô Trạch cần nghiệm chứng lại một lần.
Hắn tu luyện rất mê mẩn, thậm chí đến chuyện bên trong gian phòng bỗng dưng có một người xuất hiện cũng không phát hiện ra.
Kiếm linh phát hiện, nhưng bây giờ đang thời điểm mấu chốt, đương nhiên nàng sẽ không nhắc nhở Tô Trạch.
Tuyết Lệ Hàn vuốt ve chòm râu trắng như tuyết, nhìn Tô Trạch với vẻ thưởng thức khôn cùng, nhìn mỗi một chiêu mỗi một thức kia, không ngừng gật đầu.
Không hổ là thiên tài kiếm đạo!
Hắn thậm chí còn cảm thấy, Tô Trạch còn mạnh hơn hắn thuở đầu mới luyện rất nhiều!
Nếu là hắn và Tô Trạch bắt đầu tu luyện cùng lúc thì chắc chắn sẽ có chênh lệch rất lớn!
Hắn càng xem thì tâm trạng càng tốt, kìm lòng không đặng bèn lấy một chai rượu ra uống một hớp.
Mùi rượu ngay tức khắc tản ra ngập gian phòng.
Nhưng nó vẫn không thể thu hút được sự chú ý của Tô Trạch.
Mà Tuyết Lệ Hàn cũng giống như thế, hoàn toàn đắm chìm vào trong quá trình tu luyện của Tô Trạch, rung đùi đắc ý, thỉnh thoảng lại uống một hớp.
Đúng lúc này.
Không gian bên trong gian phòng bắt đầu vặn vẹo.
Một bóng dáng màu đen bước ra từ bên trong.
Tuyết Lệ Hàn vừa giơ chai rượu lên, nhưng nhìn thấy người nọ thì bỗng tỉnh rượu hơn phân nửa, trong lòng hắn thấy hoảng nhưng đã không kịp rời khỏi nơi này rồi.
Chỉ thấy, mặt mũi người nọ lạnh lùng, mái tóc xám trắng, mặc một bộ đồ đen, không giận tự uy.
Người này đúng là vị sư phụ mà Tô Trạch chỉ gặp được đúng một lần Lữ Tranh Đạo!
Lữ Tranh Đạo vừa xử lý xong xuôi chuyện của mình, đang tính tới thăm đồ đệ của bản thân một chút thì lại nhìn thấy một lão già ở trong phòng.
Sau khi hắn thấy rõ ràng tướng mạo của người nọ thì trợn tròn mắt ngay lập tức.
“Tuyết tửu quỷ?”
Tuyết Lệ Hàn cầm lấy chai rượu, cười nói có hơi lúng túng: “Dưỡng Long, đã lâu không gặp, ngươi còn sống cơ đấy?”