Lữ Tranh Đạo lạnh lùng hừ một tiếng: “Đừng quên, ta còn trẻ hơn ngươi hàng tá tuổi, có chết thì cũng là ngươi chết trước.”
Không biết hai người có mâu thuẫn gì mà vừa gặp nhau thì đã cà khịa, châm chọc khiêu khích lẫn nhau.
Cuối cùng Tô Trạch nghe thấy âm thanh thì đột nhiên bừng tỉnh, thấy hai ông già bên trong gian phòng thì bỗng hoảng sợ.
“Sư phụ.”
Hắn đàng hoàng gọi một tiếng.
Sắc mặt của Lữ Tranh Đạo dịu đi chút, vẫy tay với Tô Trạch nói:
“Đồ nhi, mau tới đây, sao ngươi lại ở chung một chỗ với tên tửu quỷ này thế?”
“Khoan!” Bỗng nhiên Tuyết Lệ Hàn lên tiếng ngăn cản, “Dưỡng Long kia, nếu hôm nay hai ta đụng phải, vậy thì ta sẽ nói cho rõ luôn, ta cảm thấy để Tô Trạch làm đệ tử của ta thì tốt hơn!”
Lữ Tranh Đạo nghe nói như thế, thì lông mày dựng ngược lên, cười nhạo:
“Làm đệ tử của ngươi? Làm đệ tử của ngươi thì học được cái gì? Thiên phú ngự thú của hắn tuyệt đỉnh, có thể kích phát ra được huyết mạch Long tộc trong cơ thể Thanh Giao Xà bình thường, có thể nói kỳ tài, ngươi kêu người như vậy đi theo ngươi nghịch mấy miếng sắt vụn kia á? Người nằm mơ à!”
Tô Trạch nghe thế thì chợt thấy kinh ngạc.
Sư phụ lại nhìn ra được Tiểu Thanh vốn là Thanh Giao Xà.
Nhưng mà rất nhanh hắn đã bình tĩnh lại.
Dù sao cũng là cường giả Hợp Đạo, còn là đệ nhất truyền kỳ ngự thú sư của Nhân tộc, thế nên nhìn ra được cũng không phải chuyện gì to tát.
Tuyết Lệ Hàn tức quá hóa cười: “Sắt vụn? Tô Trạch có kiếm tâm trời sinh, bản thân hắn là tuyệt thế kỳ tài luyện kiếm, nếu có thể chuyên tâm vào tu luyện kiếm đạo, thì tương lai vượt xa ta cũng không phải việc gì khó! Ngươi kêu người như thế đi theo ngươi học chăn nuôi học, đây không phải chuyện hài thì là gì?”
Dạo này hắn biết được thêm rất nhiều văn hóa kiến thức của tân sinh.
Vì vậy trong miệng hộc ra được thêm mấy câu chửi mới.
“Theo ta học ngự thú!”
Lữ Tranh Đạo rất cứng rắn, không chịu nhường.
Hắn có lý nên đương nhiên không tài nào cho Tô Trạch đi theo Tuyết Lệ Hàn luyện kiếm.
“Luyện kiếm với ngươi là đang lãng phí thiên phú quý giá của Tô Trạch! Đừng mơ nữa!”
Tuyết Lệ Hàn cũng không chịu nhượng bộ.
“Theo ta học kiếm pháp!”
Hắn vật vờ mãi mới tìm được truyền nhân của bản thân, thế nên chắc chắn sẽ không từ bỏ.
Hai người đều không chịu nhường, giằng co với nhau.
Cho nên, bọn họ bắt đầu đổi phương pháp, bắt đầu nói với Tô Trạch.
“Tô Trạch ngươi nghĩ xem, một người một kiếm, tung hoành trong trời đất, dẹp yên mọi chuyện bất bình trong thiên hạ, tiêu dao tự tại nhường nào!”
“Đừng nghe hắn nói nhảm! Ngự thú sư chúng ta thì không tiêu dao trong thiên địa được à? Nhớ năm đó, ta cưỡi Hắc Ma, đồ sát thủ đô của dị tộc chỉ trong một đêm, có được danh hiệu Dạ Yểm, khiến dị tộc phía Tây Bắc trong vòng trăm năm không dám xâm phạm lãnh địa của Nhân tộc ta, cái này chẳng nhẽ không sảng khoái à!?”
Bỗng chốc, Tô Trạch như cưỡi trên lưng cọp.
Hai người này sau đó lại bắt đầu châm chọc nhau,
“Hiện giờ Tiểu Hắc Long kia của ngươi tu vi gì rồi? Đừng nói vẫn là cấp A trung giai đấy nhé? Ngươi được gọi là ngự thú sư truyền kỳ mà đúng không? Ta thấy ngươi ngoài thở thì chẳng biết cái mẹ gì nữa hết á!”
Tuyết Lệ Hàn cười ha ha, giơ chai rượu lên uống một hớp.
Mặt Lữ Tranh Đạo đỏ bừng, rõ ràng là đang vô cùng tức tối, nhưng hắn lại bắt đầu phản kích rất nhanh, lên giọng giễu cợt:
“Ồ? Thế còn ngươi thì sao? Tu vi kiếm đạo giậm chân tại chỗ bao lâu rồi? Ta thấy người nào đó trốn vào Tàng Kiếm cốc gì gì đó nói là tìm hiểu kiếm pháp, trốn một lèo nhiều năm như vậy, hình như cũng có khá khẩm được tí éo gì đâu nhỉ?”
Động tác của Tuyết Lệ Hàn cứng đờ, hắn bỗng cảm thấy rượu trong miệng cũng chẳng còn ngon.
Tuyết Lệ Hàn bị câu kia của Lữ Tranh Đạo làm cho tức gần chết, suýt nữa thì đập luôn chai rượu trong tay xuống đất.
Nhưng mà nghĩ lại thì hắn vẫn cất chai rượu đi.
Sắc mặt hắn có hơi đỏ, hiển nhiên tức sôi máu, hắn cười khẩy một tiếng: “Dưỡng Long, chẳng nhẽ những năm này nổi tiếng quá nên ngươi quên luôn mình là ai rồi đúng không, ngươi có dám luận bàn với ta hai chiêu không?”
Lữ Tranh Đạo hừ lạnh, phất ống tay áo nói: “Đang có ý đó đây, đi thôi, ai thắng thì Tô Trạch sẽ học cái đó!”
“Tốt! Một lời đã định, ngươi đến lúc đó đừng có nuốt lời đấy!”
Tuyết Lệ Hàn giơ tay vung một cái, ngay tức khắc một khe hở không gian khổng lồ xuất hiện.
“Đi thôi, để ta cho thằng nhãi nhà ngươi xem thử bản lĩnh của kiếm tu bọn ta!”
Lời còn chưa dứt, hắn đã đi vào.
Lữ Tranh Đạo bước nhanh đuổi theo, khí thế trên người tăng vọt, loáng thoáng có tiếng rồng ngâm vang lên.
Khe hở không gian chỉ trong nháy mắt đã biến mất không thấy tăm hơi, chỉ để lại mình Tô Trạch đợi ở trong phòng.
Hắn thầm tặc lưỡi, không ngờ hai vị tiền bối này một lời không hợp là lao vào choảng nhau, tính tình đúng là nóng nảy mà.
“Ngươi nói xem hai người bọn họ ai sẽ thắng?”
Hắn hỏi kiếm linh.
Kiếm linh do dự chốc lát, không chắc về thực lực của hai người này lắm.
“Không rõ lắm. Thực lực của hai người bọn họ đều rất mạnh, nhưng mà nếu xét trên phương diện tu vi thì Tuyết Lệ Hàn dùng kiếm kia cao hơn chút, nhưng chiến lực của ngự thú sư là gộp của bản thân và linh thú, kết quả chưa biết sẽ ra sao.”
Tô Trạch gật đầu, hắn không định nghĩ về vấn đề này nữa.
Thời gian không thể lãng phí, căn cứ vào lời của đám người Trương Mục Chi, đại hội Vạn tộc sắp bắt đầu rồi.
Hắn phải mau chóng tăng cường thực lực của bản thân mới được!
Ngự thú, kiếm pháp, cả hai đều không thể sao nhãng được!
Hắn giơ Trảm Tiên kiếm lên, lúc này lại vùi đầu vào trong tu luyện.
Có thể tiết kiệm được chút tu vi nào thì tiết kiệm chút đó, không tới bình cảnh cố gắng lễ tiết kiệm một chút.
Rất nhanh, Tô Trạch đã đắm chìm trong lĩnh hội Lăng Vân kiếm pháp.
Động tác của hắn dần trở nên lưu loát thuần thục, hiểu càng sâu sắc hơn về các loại chiêu thức trong đó.
…
Không biết qua bao lâu.
Bên trong gian phòng, không gian lại bắt đầu vặn vẹo.
Một cửa không gian xuất hiện.
Tô Trạch cũng bừng tỉnh theo, sau đó hắn thấy Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo cùng nhau đi ra.