Lần này hai người không cãi vã nữa, trông có vẻ đã đạt được hiệp nghị nào đó rồi vậy.
Còn về chuyện thằng bại trong mài dũa thì hai người bọn họ đều ngậm miệng không nói.
Tuyết Lệ Hàn nở nụ cười, nói với Tô Trạch: “Tô Trạch, chúng ta đã bàn bạc xong rồi, một tháng này, ngươi đi theo bọn ta học cả kiếm pháp và ngự thú.”
Lữ Tranh Đạo bổ sung: “Một tháng sau, ngươi biểu diễn sự tiến bộ của cả hai, nếu như thiên phú ngự thú tốt hơn thì sẽ đi theo ta tu hành đạo ngự thú.”
“Và ngược lại cũng thế, ngươi sẽ tu hành kiếm đạo với ta, đương nhiên, cũng không bắt ngươi hoàn toàn vứt bỏ đạo ngự thú, mà là lái trọng điểm đi một chút.” Tuyết Lệ Hàn cười híp mắt, hắn rất tự tin về bản thân.
Thiên phú ngự thú của Tô Trạch dù mạnh tới đâu thì có mạnh hơn được kiếm tâm trời sinh không?
Hắn không tin!
Có sự dốc lòng dạy dỗ của mình, thành tựu kiếm đạo của Tô Trạch chắc chắn sẽ tăng mạnh!
“Thứ hai, thứ tư, thứ sáu ngươi tu hành kiếm đạo với ta, thứ ba, thứ năm, thứ bảy ngươi tu hành đạo ngự thú với lão già này, chủ nhật thì tự do sắp xếp.”
Tô Trạch gật đầu, đồng ý.
Sự tiến bộ trong thực lực của hắn cũng không phải do dựa vào tu hành…
Thế nên sắp xếp thời gian kiểu gì thì cũng không có vấn đề gì hết, học tập tu hành với ai đều không có vấn đề gì.
Dù sao mỗi ngày chỉ cần kiên trì truyền là được rồi.
Thế nên thời gian còn lại làm gì đều được hết.
Vì vậy.
Hắn không hề có ý kiến gì về quyết định của hai đại lão Hợp Đạo.
Hơn nữa trong quá trình tu hành, còn được thêm không ít công pháp đỉnh cấp, quả đúng là kiếm đầy bồn đầy bát!
“Vậy thì bắt đầu từ ngày mai đi.”
Lữ Tranh Đạo trầm giọng nói, sau đó lấy một miếng ngọc phù ra đưa cho Tô Trạch.
“Có phiền toái, hoặc là có vấn đề gì thì cứ tìm vi sư, để ta xem ở trong Nhân tộc này, kẻ nào dám bắt nạt ngươi!”
Lời của hắn giống y như đúc với những gì ban đầu Tuyết Lệ Hàn nói, mỗi tội trực tiếp thẳng thừng hơn thôi.
Tuyết Lệ Hàn cười xòa: “Đúng là làm điều thừa, ta đã đưa ngọc bội của mình cho Tô Trạch rồi, ngươi còn vô góp vui làm chi?”
“Ồ? Thế hả?” Lữ Tranh Đạo liếc hắn một cái, rồi lại dặn dò Tô Trạch, “Đồ nhi, đến lúc đó cứ báo cho ta biết trước là được, bây giờ thực lực của lão này chán lắm rồi, ban nãy nếu hắn không tỏ ra nhát cáy thì ta đã đánh cho hắn không bò nổi xuống giường suốt một năm rồi.”
Tuyết Lệ Hàn dựng râu trợn mắt, giận tím mặt.
“Ngươi nói cái mịa gì thế? Rõ ràng là ta kịp thời thu tay lại, nếu không thì cái mặt này của ngươi đã phá tướng từ lâu rồi ấy chứ?”
Hai người này cứ như thể khắc nhau trời sinh vậy.
Ban nãy mới vừa luận bàn với nhau xong, giờ lại bắt đầu cãi vã.
Thoáng cái, hai người đã bắt đầu xắn tay áo, trông vẻ lại định chiến thêm một trận.
Tô Trạch cảm thấy đau đầu không thôi, vội vàng nói một tiếng rồi thu dọn đồ đạc chạy.
Hắn đi thẳng ra ngoài mà chẳng thèm quay đầu lại, hắn sợ hai lão già đó đánh nhau lan tới hắn.
…
Khu nhà ở của sinh viên.
Tô Trạch về nhà, thở dài thườn thượt, hắn ngồi trên ghế salon.
Sau khi uống một hớp Coca.
Hắn mở giao diện hệ thống ra, bắt đầu xem.
“Tên: Tô Trạch”
“Tuổi: 16”
“Tu vi: Trúc Cơ đỉnh phong”
“Hồn binh: Tiểu thành viên mãn”
“Công pháp: Long Tượng Tu Thân quyết”
“Vũ khí: Trảm Tiên kiếm, sơ giai linh bảo; chuông Lạc Hồn, bí khí!”
“Võ kỹ: Giao Long Ngũ Thức đại thành! Thiên Bằng Cửu Bộ đại thành! Thái Cực Băng Kình viên mãn! Lăng Vân kiếm pháp tiểu thành! Tiệt Thiên Thất Kiếm tiểu thành!”
“Phép tắc: Pháp tắc không gian — Thuấn Di (Mười mét)”
“Linh thú khế ước: Thanh Giao, cấp D sơ giai; Hỏa Diễm Điểu, cấp E cao giai;”
Chuông Lạc Hồn không có phẩm cấp.
Loại vật này chuyên có tác dụng trong một loại lĩnh vực đặc biệt nào đó, thế nên rất khó phân chia phẩm cấp.
Nhưng mà đối với Tô Trạch của hiện giờ thì nó lại là một món lợi khí.
Chuông Lạc Hồn vừa tung ra, kẻ nào tu luyện thần hồn không nên thân thì có khả năng mất luôn năng lực phản kháng.
Mà Trảm Tiên kiếm trong khi đó, giá trị huyết khí phần phía sau vẫn còn một khoảng lớn chưa đầy.
Tô Trạch sờ cằm, bắt đầu ngẫm nghĩ, suy tư về phương hướng chính kế tiếp.
Đầu tiên là kiếm pháp.
Chính mình có Trảm Tiên kiếm, thiên phú kiếm đạo cũng tốt, thế nên chủ yếu dạo này muốn tăng trình độ kiếm đạo lên tới trình độ ngang bằng với lực lượng thân thể và ngự thú.
Sau đó là tới tu vi, phải cố chuẩn bị nhiều chút, để tăng lên Kim Đan cảnh.
Cái này thì không cần phải bàn rồi, hiện nay hồn binh đã đạt tới tiểu thành, gần như là đã tới cực hạn của Trúc Cơ cảnh, bất cứ lúc nào cũng có thể đột phá.
Sau đó là việc đột phá của Tiểu Hỏa.
Nó cứ mãi giậm chân tại chỗ ở cấp E cao giai, hình như còn thiếu một cơ hội để đột phá.
Trảm Tiên kiếm còn phải phục hồi, các loại võ kỹ kiếm pháp cũng cần tu vi.
Sau khi đột phá đến Kim Đan cảnh thì lại càng cần nhiều tu vi hơn nữa.
Trong bỗng chốc, Tô Trạch cảm giác áp lực của bản thân có hơi lớn.
Cái gì cũng cần tu vi, quả thực là lo không xuể mà.
Chỉ mong Tiểu Hỏa nhanh đột phá đến cấp D, thế thì tu vi trả lại sẽ nhiều được hơn chút, có thế thì hắn cũng sẽ dễ thở hơn.
Tô Trạch ngẩng đầu lên, ánh mắt thâm thúy.
Đương nhiên, ngoài những thứ này thì hắn vẫn còn một chuyện quan trọng nữa muốn làm.
Đó là tới Viện nghiên cứu Không gian dị độ một chuyến!
Tô Trạch nhìn đồng hồ, vẫn còn sớm.
Hắn trầm ngâm chốc lát, định quyết định tới Viện nghiên cứu Không gian dị độ một chuyến.
Hiện giờ hắn có hai đại lão chống lưng, lại có thân phận thiên kiêu Nhân tộc.
Cho dù là viện nghiên cứu có ác ý với hắn.
Đến lúc đó cùng lắm thì cũng chỉ gọi thêm người tới gây khó dễ thôi.
Hắn hít sâu một hơi, làm tâm trạng bình tĩnh chút rồi đứng dậy, sau đó đi ra ngoài.
Đi thẳng tới cửa học viện, ngồi lên phi hành khí.
Mục tiêu, Viện nghiên cứu Không gian dị độ!
“Vèo” một tiếng.
Phi hành khí bay lên trời, vọt vào trong đám mây, bay về phía viện nghiên cứu.
Kinh đô có quy định, không được bay, chỉ được ngồi phi hành khí.
Nếu không, Tô Trạch đã bay thẳng qua đó với Tiểu Thanh rồi.
Nhìn khung cảnh ở phía dưới đang nhanh chóng lui về phía sau, trong lòng hắn cũng có đôi chút căng thẳng.
Sau một lúc lâu.