Điên Rồi ! Ngươi Xác Định Ngươi Là Ngự Thú Sư? (Dịch)

Chương 185 - Chương 185: Ông Ngoại? Sự Tồn Tại Của Dị Vực! Sinh Vật Đi Ra Từ Trong Dị Vực

Chương 185: Ông ngoại? Sự tồn tại của dị vực! Sinh vật đi ra từ trong dị vực Chương 185: Ông ngoại? Sự tồn tại của dị vực! Sinh vật đi ra từ trong dị vực

Tô Trạch đứng ở trước phòng làm việc của Viện trưởng, hắn cảm nhận được sự tồn tại của một khí tức vô cùng mạnh mẽ ở bên trong.

Nhưng cũng không phải Hợp Đạo, chỉ là Hóa Thần thôi.

Tô Trạch thở phào, lấy ngọc bội của Tuyết Lệ Hàn và Lữ Tranh Đạo ra, giơ tay lên gõ cửa.

Cốc cốc cốc!

Sau ba tiếng gõ cửa.

Bên trong gian phòng im lặng chốc lát.

Sau đó, một giọng nói già nua và có phần quen tai truyền ra từ bên trong.

“Vào đi.”

Tô Trạch bỗng nhiên cảm thấy âm thanh này hình như bản thân nghe ở đâu rồi.

Trái tim hắn bỗng đập như trống, dần căng thẳng.

Sau khi hít thở sâu mấy lần thì hắn mới cố làm dịu được tâm trạng.

Người ở trong phòng làm việc đúng là Viện trưởng của Viện nghiên cứu Không gian dị độ.

Nếu như đến hắn cũng không biết bí ẩn năm đó, vậy thì có lẽ sẽ chẳng còn mấy ai biết nữa hết.

Hắn giơ tay lên, đẩy cửa phòng ra, cất bước đi vào.

Là phòng làm việc của Viện trưởng viện nghiên cứu, nhưng nơi này lại không có món đồ trang trí gì quá xa hoa, ngược lại còn trông vô cùng đơn giản, chỉ có vài cái ghế gỗ thật, ở giữa đặt một bàn làm việc đen nhánh.

Ở phía sau bàn công tác có một ông già đầu tóc hoa râm đang ngồi.

Khi Tô Trạch nhìn thấy tướng mạo của ông già kia thì trong lòng chợt thấy hoảng sợ.

Đây là cường giả Hóa Thần mà ban đầu hắn gặp ở thế giới tháp Trấn Yêu đây mà!?

Hắn là Viện trưởng của Viện nghiên cứu Không gian dị độ ư?

Thì ra lúc trước bọn họ đã gặp mặt rồi!

Chỉ là hắn không biết mà thôi!

Chung Sấu Hổ nhìn thiếu niên ở trước mắt, ánh mắt phức tạp, thở dài mang theo chút cảm khái.

Hắn không ngờ ngày này tới nhanh như vậy.

Hắn vốn tưởng phải qua mấy năm nữa, nhưng không ngờ Tô Trạch lại bỗng nhiên quật khởi như một ngôi sao chổi.

Tô Trạch thành thiên kiêu Nhân tộc hắn cũng không thấy bất ngờ gì, nhưng không ngờ hắn có thể bái Hợp Đạo làm thầy, càng không ngờ Tô Trạch có thể đánh bại được tất cả đệ tử của cường giả Hợp Đạo bằng sức của một mình hắn!

Tất cả mọi chuyện đều vượt qua dự liệu của hắn.

Nhưng cùng với chấn động thì trong lòng cũng hắn cũng thấy rất vui mừng.

Con của Trường Thanh, quả nhiên không giống bình thường!

“Ngồi đi.”

Hắn chỉ vào chiếc ghế ngồi ở trước mặt.

Sau khi Tô Trạch ngồi xuống thì quyết định đi thẳng vào vấn đề.

“Vì sao ta tới đây, chắc ngươi cũng rõ?”

Chung Sấu Hổ hơi gật đầu, nhìn thấy hai miếng ngọc bội trong tay Tô Trạch, thì trong lòng bỗng thấy kinh ngạc.

Hai vị Hợp Đạo?

Ngoài Lữ Tranh Đạo thì còn ai nữa?

Nhưng hắn vẫn rất tán thành với sự cẩn thận của Tô Trạch.

Khi chưa xác định được đối phương là thiện hay ác thì làm như vậy mới là đúng.

Ánh mắt Chung Sấu Hổ lấp lóe, như thể đang rơi vào trong hồi ức vậy, thế nên nhất thời không biết bắt đầu nói từ đâu.

Trầm ngâm chốc lát, cuối cùng hắn cũng lên tiếng.

“Chắc ngươi biết, cha mẹ của ngươi là nghiên cứu viên đặc cấp viện nghiên cứu chúng ta nhỉ?”

Tô Trạch hơi gật đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn ông già trước mặt.

Chung Sấu Hổ nhìn chăm chú vào Tô Trạch rồi thở dài, nói:

“Mẹ của ngươi còn có một thân phận nữa, đó chính là con gái của ta!”

“Cái gì!?” Tô Trạch chợt thấy kinh ngạc, nhìn hắn với vẻ không dám tin.

Viện trưởng của Viện nghiên cứu Không gian dị độ, cường giả Hóa Thần là ông ngoại của mình!?

Ánh mắt của Chung Sấu Hổ trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, gật đầu nói:

“Sự thật đúng là như thế, trong lòng ngươi chắc chắn sẽ thấy nghi ngờ, nếu như ta là ông ngoại ngươi, vậy sao lại để ngươi một mình ở thành phố Giang Nam mà không hỏi han, chăm lo?”

Tô Trạch ừ một tiếng, hiển nhiên rất không hiểu.

Chung Sấu Hổ đứng dậy, xoay người nhìn về phía bên ngoài cửa sổ, lắc đầu nói:

“Không phải là ta không muốn mang ngươi về bên cạnh chăm sóc, mà là không được, khi đó cha mẹ ngươi gặp chuyện không may, kế hoạch thất bại, viện nghiên cứu tổn thất thảm trọng, Liên minh chấn động, mấy kẻ phản đối ta cũng nhân cơ hội này nhảy ra!”

Giọng của hắn trở lên lạnh tanh, một loạt gương mặt hiện ra ở trong đầu hắn.

“Khi đó đến bản thân ta còn khó giữ, vị trí Viện trưởng cũng suýt bị bãi miễn, nên đương nhiên ta không thể để ngươi ở bên cạnh ta, chỉ đành âm thầm sai người chú ý tới ngươi thôi.”

“May mà, năm đó Trường Thanh làm ăn rất bí mật, không ai biết ngươi đang thành phố Giang Nam, thế nên ngươi mới có thể lớn lên suôn sẻ tới thế…”

Thật ra thì những năm này Tô Trạch đã quen cuộc sống một mình một người rồi, cũng không có bao oán hận với chuyện này.

Điều duy nhất hắn muốn biết, rốt cuộc năm đó đã xảy ra chuyện gì!

“Rốt cuộc năm đó đã có chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc vì sao bọn họ mất tích? Gặp phải chuyện gì? Mất tích ở tiểu thế giới nào?”

Hắn hỏi một lèo vài vấn đề.

Ánh mắt của Chung Sấu Hổ trở nên sâu thẳm, trong đôi mắt ấy như có ánh sao lấp lóe.

Suy tư hồi lâu, lúc này hắn mới hạ quyết tâm.

“Mặc dù bây giờ ngươi vẫn chưa có đủ tư cách, nhưng ta cảm thấy đạt tới ngày này cũng không phải việc gì khó đối với ngươi, thôi cho ngươi xem một chút vậy!”

Hắn vừa nói, vừa duỗi tay chộp một cái trong hư không.

Ngay sau đó, một xấp hồ sơ dày cộp xuất hiện ở trên tay hắn.

“Tự ngươi xem đi.”

Tô Trạch nhận lấy nhìn, thì thất hai chữ to đỏ sậm ở trên đó.

Tuyệt mật!

Hắn không để ý tới cái này, trực tiếp mở ra đọc.

Cùng lúc đó.

Chung Sấu Hổ tiếp tục kể.

“Ba mươi năm trước, cha của ngươi gia nhập Viện nghiên cứu Không gian dị độ, chẳng mấy chốc đã bộc lộ ra thiên phú kinh người, cấp bậc tăng lên vèo vèo, chỉ mất ba năm đã trở thành nghiên cứu viên đặc cấp trẻ tuổi nhất từ trước tới nay!”

“Đương nhiên, thiên phú của mẹ ngươi cũng rất kinh người, cũng ở trong khoảng thời gian ba năm này, bọn họ xác định quan hệ.”

Khóe miệng hắn nở một nụ cười, ánh mắt dịu dàng, giống như lại thấy được hai người trẻ tuổi kia vậy.

“Cũng đúng vào lúc đó, bọn ta phát hiện ra một vết nứt không gian vô cùng đặc biệt!

Lúc ấy tất cả mọi người đều cho rằng đó là một không gian thế giới khác có tài nguyên phong phú.

Bình Luận (0)
Comment