Nhưng rất nhanh, người của bọn ta phát hiện, đò chỉ là một mảnh nhỏ của một thế giới càng lớn hơn!”
Cùng lúc đó Tô Trạch cũng nhìn thấy tin tức có liên quan trong hồ sơ, nghi ngờ hỏi:
“Dị vực?”
“Đúng thế, khi đó bọn ta gọi nó với cái tên như vậy, đây không phải mảnh vỡ không gian phụ thuộc vào thế giới chính của chúng ta, mà là một đại thế giới ngang cấp với thế giới Vạn Tộc, thậm chí còn có cấp bậc cao hơn!”
Chung Sấu Hổ trầm giọng nói ra sự thật kinh người này.
Tô Trạch bỗng thấy kinh ngạc trong lòng.
Hệ thống từng nhắc tới, hình như Long Tượng Tu Thân quyết là công pháp tới từ thế giới khác!
“Tin tức này, trong nháy mắt đã làm kinh động tầng lớp cao tầng của Nhân tộc, bọn ta cũng rất hưng phấn, cảm thấy đã tìm được thế giới mới, nếu như chúng ta có thể tới thế giới kia trước thì đó chính là lúc Nhân tộc chúng ta quật khởi chân chính, tất cả mọi người đều sẽ có được một lợi ích khổng lồ!”
“Mà cha mẹ của ngươi, Trường Thanh và Linh Nhi từ đó đều dồn hết tâm trí vào trong kế hoạch này, bắt đầu thăm dò lối vào của tân thế giới kia!”
“Sau gần hai mươi năm cố gắng thăm dò, cuối cùng vào mười năm, bọn họ tìm được một đầu mối mấu chốt!”
Mắt Chung Sấu Hổ sáng lên, kể lại kế hoạch thăm dò rầm rầm rộ rộ đó.
“Tất cả đều đã chuẩn bị xong xuôi, chỉ cần thăm dò ra được tọa độ chính xác thì chúng ta có thể tạo ra được một thông đạo không gian thông tới thế giới kia!”
Tô Trạch ngẩng đầu lên nhìn Chung Sấu Hổ, cũng là ông ngoại của hắn.
Nếu như không có bất ngờ gì xảy ra thì chắc chắn sẽ xảy ra ngoài ý muốn.
Quả nhiên, giọng của Chung Sấu Hổ chuyển nhanh.
“Nhưng mà, sau khi đội thăm dò đi vào…” Trong mắt Chung Sấu Hổ toát lên vẻ sợ hãi, âm thanh có hơi run rẩy, “Bên trong có cái gì đó đi ra!”
“Bên trong!?” Tô Trạch sửng sốt, ngay sau đó trong đầu như nghĩ tới gì đó, kinh thanh nói: “Dị vực?”
“Đúng, không phải bọn ta không suy xét tới chuyện trong dị vực có sinh vật tồn tại, không, bọn ta dám chắc trong đó có sinh vật tồn tại, nhưng không ngờ nó lại mạnh tới vậy!”
Trong mắt Chung Sấu Hổ có chứa vài phần đau đớn, thấp giọng nói:
“Khi đó ta ở bên ngoài chủ trì đại cục, không đi vào cùng… Thứ kia vừa xuất hiện, dao động tản ra từ trên người nó làm cho đạo tắc của tiểu thế giới đó sụp đổ, cả thế giới đều bắt đầu hủy diệt!”
“Khi chúng ta phản ứng lại thì nơi đó đã biến mất, dù có tính ra sao thì cũng không xác định được vị trí của nó nữa…”
Tô Trạch cúi đầu xuống, hỏi;
“Vậy… Bọn họ còn có khả năng sống sót không?”
Chung Sấu Hổ trầm mặc.
Tô Trạch không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào hắn, đang đợi câu trả lời của hắn.
Mặc dù… Hy vọng là xa vời .
Qua một hồi lâu.
Chung Sấu Hổ thở dài, ngẩng đầu lên, nếp nhăn trên mặt đều đang khẽ run, thấp giọng nói:
“Có lẽ, là có hy vọng sống sót?”
Hắn không đưa ra một đáp án chính xác.
Nhưng mà chỉ thế thôi cũng đủ rồi.
Tô Trạch chỉ cần biết tin tức, sau này đợi khi thực lực trở nên mạnh mẽ hơn thì đương nhiên sẽ biết được đáp án.
Song.
Điều khiến cho hắn hắn thấy bất ngờ đó là, giọng điệu của Chung Sấu Hổ bỗng nhiên trở nên kiên quyết.
“Bảo vật mạnh nhất của viện nghiên cứu bọn ta năm đó ở trên người cha ngươi, nếu như hắn có thể phát huy được hết uy năng của nó, thì có khi sẽ sống được tiếp…”
“Đương nhiên, đây chỉ là suy đoán lý tưởng thôi.”
Ánh mắt Tô Trạch sáng lên, hi vọng trong lòng bỗng trở nên nhiều hơn.
Chỉ cần có hi vọng là được!
Hắn cúi đầu, ghi nhớ hết những gì trong tập hồ sơ cầm trong tay.
Đúng lúc này.
Một luồng sóng linh lực dồi dào bỗng nhiên xuất hiện, mùi hương nhàn nhạt tràn ngập ra, ngửi một hơi đã thấy ngươi nhẹ nhàng hẳn rồi.
Tô Trạch ngẩng đầu lên, sau đó thấy trước mặt mình có một trái cây vàng rực.
“Đây là?” Hắn nghi ngờ hỏi.
Chung Sấu Hổ cười: “Bảo bối của Tôn gia, thần quả Thiên Thánh, quả này được kết từ một gốc tiên căn, rất tốt với ngươi, nhận lấy đi, ta thấy ngươi đã là Trúc Cơ đỉnh phong, chắc sắp đột phá tới Kim Đan cảnh nhỉ?”
Đây là bồi thường Tôn gia đưa ra sau sự kiện tháp Trấn Yêu.
Chung Sấu Hổ đã muốn đưa cho Tô Trạch dùng từ lâu nên vẫn luôn bảo quản cẩn thận không sử dụng.
Mặc dù không biết là vật gì, nhưng mà là trái cây kết quả từ tiên căn, vừa nghe là đã biết trân quý vô cùng rồi.
Hắn vẫn còn chưa thay đổi cách nhìn về thân phận của ông già này ở trong lòng.
Thế nên Tô Trạch lắc đầu từ chối theo bản năng, không muốn lấy.
“Nhận lấy đi, đây là chuyện duy nhất mà ta làm cho ngươi qua nhiều năm như vậy, cứ coi như là lễ gặp mặt đi!”
Chung Sấu Hổ nhét thẳng thần quả Thiên Thánh vào trong tay Tô Trạch, không cho hắn từ chối nữa.
Tô Trạch chỉ đành cầm lấy, nín thật lâu mới khẽ nói: “Cám ơn, ông ngoại.”
Âm thanh không lớn, nhưng lại làm cho người Chung Sấu Hổ chấn động.
Nụ cười trên mặt hắn tươi tắn hẳn lên.
Trong đó có khuây khoả, có hưng phấn, có kích động, cũng có một chút thoải mái.
Hắn cười ha ha, âm thanh lớn tới chói tai, xuyên qua vách tường truyền vào trong tai của các nghiên cứu viên.
Có người nghi ngờ, “Kỳ lạ, sao Viện trưởng lại vui vẻ thế nhỉ?”
“Không rõ lắm, nhưng tiếng cười như vậy, ta cảm thấy gần mười năm rồi chưa được nghe thấy.”
Một nghiên cứu viên cấp một tóc trắng xoá đẩy mắt kính, cảm khái vô cùng.
Tô Trạch bỏ thần quả Thiên Thánh vào trong nhẫn không gian.
Mà lúc này, Chung Sấu Hổ vỗ bờ vai của hắn, giọng điệu dịu dàng nói:
“Chuyện này cứ gác lại trước đã, thực lực của ngươi còn quá yếu, bây giờ tăng thực lực mới là chuyện chính! Nhất là đại hội Vạn tộc lần này, chắc chắn phải nắm chặt cơ hội!”
Tô Trạch khẽ gật đầu: “Ta sẽ cố gắng.”
Chung Sấu Hổ thấy nhẫn không gian trên tay hắn, lắc đầu, xoay người đi tới trước bàn làm việc, lấy một cái túi không gian từ trong đó ra.
“Đừng dùng loại sản phẩm thấp kém này, dùng thứ tốt mà viện nghiên cứu của chúng ta mới nghiên cứu phát minh ra ấy, không gian bên trong ngươi muốn để bao thứ đều được.”
Hắn nhét túi không gian cho Tô Trạch một cách thẳng thừng.
“Đây là đồ phiên bản giới hạn, cả Liên minh chỉ có duy nhất một cái này! Thuộc thứ có tiền cũng không mua được!”