Thần niệm của Tô Trạch khắc vào trong đó, dò xét một phen, lập tức bị sự rộng lớn trong túi không gian dọa cho hết hồn.
Nhẫn không gian của hắn vốn đã không tệ rồi, dù sao cũng là đồ mà Vương lão cho.
Ở trong Liên minh Nhân tộc cũng coi là đồ tốt.
Nhưng so với túi không gian hiện giờ này thì vẫn còn kém xa.
Nói là túi càn khôn thật thì hắn cũng tin.
Chung Sấu Hổ suy nghĩ một chút, lại lấy ra đủ loại bảo vật.
“Ngươi sắp lên Kim Đan rồi, rất nhiều thứ trước đo chắc chắn là không dùng được nữa, những thứ này trước cầm trước đi, vừa lúc sử dụng sau đột phá.”
Ngay tức khắc.
Trong văn phòng bảo quang chiếu ra bốn phía, ánh mang lóng lánh chiếu rọi mặt Tô Trạch.
“Đừng lo, cứ mang hết đi đi, đợi qua một thời gian nữa ta lại gửi cho ngươi thêm vài thứ tốt.”
Chung Sấu Hổ khoát tay thúc giục.
Trước mắt Tô Trạch, một loạt thông tin xuất hiện.
Những thứ này ở trước mặt hắn, đã biến thành một lượng lớn tu vi!
Nếu là ông ngoại của hắn, vậy thì hắn cũng chẳng khách sáo nữa!
Hắn cười hì hì, vung tay bỏ hết bảo vật chất thành núi ở trước mặt này vào trong túi.
“Thế mới đúng chứ!” Chung Sấu Hổ vui mừng hài lòng gật đầu.
Đến lúc đó khi tịch thu gia sản của Tôn gia thì phải chọn cho Tô Trạch chút thứ tốt mới được.
Trong lòng hắn thầm nghĩ, ánh mắt cũng trở nên lạnh lùng.
Nếu không phải ban đầu vận khí của Tô Trạch tốt,thì e đứa cháu ngoại duy nhất của mình sẽ phải chết ở trong thế giới tháp Trấn Yêu!
Nhưng vẻ lạnh lùng ấy chỉ thoáng qua rồi biến mất.
Sau đó, Chung Sấu Hổ kéo Tô Trạch lại nói chuyện hồi lâu.
Đại để là hỏi han mấy năm nay sống thế nào, có bị người ta bắt nạt hay không v.v...
Tô Trạch đều trả lời từng câu một, trong lúc hai người nói chuyện với nhau, cảm giác ngăn cách dần dần biến mất.
Cho đến khi mặt trời lặn.
Tô Trạch mới ra khỏi Viện nghiên cứu Không gian dị độ.
Hắn quay đầu lại nhìn ông già đang đứng bên cửa sổ nhìn hắn, vẫy tay, trong lòng cảm khái.
Hắn không ngờ được.
Hắn vốn tưởng đây là một lần thăm dò vô cùng hung hiểm, ai dè lại thành thế này.
Viện trưởng của viện nghiên cứu lại là ông ngoại của mình!
Sờ túi không gian bên hông, trong lòng bỗng thấy ấm áp hẳn.
Vốn cứ tưởng tay không tới nhà ông ngoại bà ngoại, lúc trở về đồ đạc lẵng nhẵng là cường điệu hóa cơ, nhưng ai ngờ lại là thật.
Tô Trạch thở dài, lại quay đầu lại vẫy tay, sau đó ngồi lên phi hành khí, trở về Học viện Chân Long.
Hắn vừa về thì gặp ngay Diệp Thanh canh sẵn ở cửa.
“Trạch ca, ngươi đi đâu thế, sao cả ngày không thấy ngươi đâu vậy? Đừng nói là lừa anh em trộm đi tu luyện đấy nhé?”
Tâm trạng đang tốt của Tô Trạch ngay tức khắc bị mất chút xíu, nhíu mày nói:
“Trộm tu luyện!? Từ khi nào mà tu luyện cũng phải vụng trộm rồi hả?”
Diệp Thanh phụng phịu than thở: “Ngươi không biết đấy thôi, bây giờ có rất nhiều người tu luyện như liều mạng luôn! Ngoài những hoạt động sinh lý cần thiết thì không có lúc nào là không tu luyện!
Người này mỗi ngày tu luyện sáu giờ, người kia sẽ tu luyện tám giờ, sau đó là mười giờ, thậm chí mười lăm mười sáu giờ cũng có nốt!
Quả thực là phát rồ mà!
Nhưng mà ta nghe nói, bọn họ phát minh ra một từ mới để diễn tả loại hành vi, hình như gọi là “Đua”?”
Tô Trạch phất tay một cái, lơ đễnh: “Không sao cả, kệ bọn họ đi.”
“Trạch ca, mấy người kia đều đua rồi, một đám đua tờm tóc đầu, đua xem thử ai lên Kim Đan trước đó! Ngươi không thấy áp lực tí gì sao?”
Diệp Thanh chen vào trong nhà qua một khe cửa nhỏ.
Tô Trạch cười.
Lần đâu tiên hắn nghe nói tu luyện bạt mạng vì đột phá tu vi.
Mỗi ngày hắn kiên trì tu luyện có ba phút đồng hồ mà vẫn đột phá như thường đấy thôi?
“Ta áp lực cái con khỉ ấy, chỉ là đột phá thôi mà? Có cái mọe gì hay đâu mà đua?”
Diệp Thanh bỗng trở nên nghiêm túc, nhắc nhở:
“Trạch ca, đột phá Kim Đan cảnh thì phải chú ý, nếu như phẩm cấp của kim đan thì sẽ ảnh hưởng tới con đường sau này đấy! Bọn họ đua như vậy, là vì muốn ngưng tụ được kim đan có chất lượng thượng thừa.”
Hắn chỉ vào bản thân.
“Ví dụ như ta chẳng hạn, có làm sao thì ta cũng phải ngưng tụ ra “chanh đan” mới được! Còn Trạch ca thì sao? Mục tiêu của ngươi là gì?”
Diệp Thanh nói tiếp:
“Đương nhiên, chỉ cần là người có chút chí khí thì đều muốn ngưng tụ ra kim đan có cấp bậc cao, mà đối với loại người như bọn ta thì mục tiêu hầu hết đều là chanh đan hoặc kim đan chân chính!”
Tô Trạch vừa nghe, vừa lấy một lon Coca từ trong tủ lạnh ra.
Diệp Thanh tay mắt lanh lẹ, nhân lúc cửa tủ vẫn chưa đóng, vèo một cái lấy đồ uống ướp lạnh ra, uống ừng ực.
“Thoải mái! Kể từ khi ta rời núi, thì cảm thấy thứ này mới là nguồn gốc của sự vui vẻ! Mà này trạch ca, ngươi vẫn chưa trả lời ta đấy?”
Hắn bỗng nhiên cau mày, giọng điệu nghiêm túc: “Trạch ca, đừng nói ngươi thả mình rồi nhé? Mặc dù ngươi đúng là có căn cơ để thả bay ăn chơi, nhưng người tu luyện chúng ta không thể làm vậy được!”
“Có thả mình ăn chơi không thì ta không biết, nhưng ngươi mau trả tiền đồ uống thiếu ta đi, rồi nhanh chóng biến khỏi nhà ta, đó đã là trợ giúp lớn nhất cho ta rồi đấy!”
Tô Trạch xua tay tiễn khách, một tay bắt lấy Diệp Thanh đẩy hắn ra bên ngoài.
Ở trong sức khỏe kinh khủng của Tô Trạch, hiển nhiên Diệp Thanh chắc có sức đâu bật lại.
“Trạch ca, đừng nói ngươi muốn đuổi ta ra để tiện làm việc xấu với Hà Tuyết Nhi đấy nhé? Hôm nay ta mới thấy nàng tới tìm ngươi xong! Hai ngươi sẽ không…”
“Cút cho ta!”
Tô Trạch tung một cước đá Diệp Thanh nhào thẳng ra ngoài.
Rầm một cái, cửa đóng lại, cản Diệp Thanh ở bên ngoài.
Hắn hiển nhiên không dám phá cửa mà vào, nếu không cái cửa của hắn cũng sẽ bị đá hỏng.
Bất đắc dĩ, hắn ngồi xổm xuống, lấy một loạt phiếu đỏ từ trong túi quần ra nhét vào trong khe cửa.
“Trạch ca, nghe một câu khuyên của tiểu đệ đi, ta còn chuẩn bị sau khi đột phá Kim Đan thì tìm Trạch ca ngươi mài dũa mà.”
Sau khi nhét xong tiền đồ uống kếch xù thì hắn mới rời đi.
Tô Trạch nghe động tĩnh ở ngoài cửa, sau khi xác nhận Diệp Thanh đã rời đi thì lập tức thở dài.