Hắn tựa vào ghế salon, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười.
“Những người đó cũng bắt đầu cạnh tranh điên cuồng rồi sao? Người tu luyện cũng biết cạnh tranh nội bộ ư? Đúng là thú vị!”
Song.
Diệp Thanh không ngờ được, những thiên kiêu kia không ngờ được, tất cả mọi người đều không ngờ được đó là…
Tu vi của Tô Trạch hoàn toàn không cần nâng cao qua việc tu luyện khắc khổ.
Hắn chỉ cần mỗi ngày lợi dụng một chút công năng truyền của hệ thống, sau đó có thể thu được lượng lớn tu vi!
Nếu tính cẩn thận ra thì, truyền cho cả Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa thì hắn chỉ mất có ba đến năm phút!
Nếu như Tiểu Hỏa nhanh hơn chút thì thời gian còn có thể rút ngắn!
Đây chính là chỗ tốt khi có bug.
Cạnh tranh đi!
Các ngươi cứ cạnh tranh nội bộ ngày ngày đêm đêm đi, mỗi ngày các ngươi trộm tu luyện, còn ta mỗi ngày ăn ngon uống ngon, giữ vững chế độ làm việc và nghỉ ngơi tốt, khỏe mạnh, chờ các ngươi tẩu hỏa nhập ma thì ta đua chết các ngươi!
Tô Trạch nửa nằm, bắt đầu nghĩ về quá trình chuẩn bị cuối cùng trước khi đột phá.
“Haizzz, chắc bây giờ ta đủ để đột phá rồi nhỉ? Cảm giác bây giờ đã là trạng thái tốt nhất rồi.”
Hắn nghĩ một hồi lâu, quyết định đi hỏi kiếm linh cho chắc ăn.
Trảm Tiên kiếm khẽ run lên, thiếu nữ kiếm linh mặt mũi trong trẻo lạnh lùng xuất hiện ở trong phòng khách.
Tiểu Thanh nhìn thấy chị kiếm linh, thì ngay lập tức nhào lên chào đón, trông vẻ quan hệ của một kiếm một con giao long rất tốt.
Kiếm linh mỉm cười vuốt ve đầu của Tiểu Thanh, xoay đầu lại thì ngay lập tức đổi sắc mặt.
Mày thanh tú của nàng hơi nhíu, ánh mắt trông ác liệt, nhìn Tô Trạch từ trên xuống dưới.
Tô Trạch bị nàng xem mà thấy cả người khó chịu, cảm giác cứ như là người có hiềm nghi đang ngồi ở chỗ của bị cáo vậy, hắn nghi ngờ hỏi:
“Sao đây, chẳng nhẽ vẫn chưa được?”
Kiếm linh hừ một tiếng, hất mặt sang một bên: “Đã được rồi, trạng thái của ngươi đã đạt đến cực hạn của Trúc Cơ, gần như là hoàn mỹ rồi, đã tới lúc nên đột phá.”
Tô Trạch yên lòng, ờ một tiếng, phất tay thả Tiểu Hỏa ra.
“Cẩn thận một chút, đừng đốt nhà đấy.”
Sau khi dặn dò thì Tô Trạch trở lại trong phòng của mình.
Hắn mở giao diện hệ thống ra, xem tu vi còn thừa của bản thân.
“Tu vi còn thừa: Ba mươi hai nghìn năm!”
“Có mỗi tí thế này, có chút này mà đột phá đến Kim Đan cảnh, thế thì sao mà đủ!”
Tô Trạch thấy hơi nhức đầu, hắn rất lo tu vi tính theo năm sau này phải kiếm thế nào.
May mà hiện giờ có đồ cứu cấp mà ông ngoại cho.
Rầm một tiếng.
Túi không gian mở ra, một núi bảo vật bị đổ ra.
Ngay tức khắc, cả phòng ngủ gần như bị nhét đầy, khắp đầy đất đều là bảo vật vật và nguyên liệu trân quý đủ loại màu.
Trong phút chốc.
Ở trong tầm nhìn của hắn, một loạt tin tức xuất hiện, phần đuôi của những tin tức đó có một chuỗi có thể thu hồi được bao nhiêu tu vi.
“Các ngươi cũng tới xem thử đi, thích cái nào thì lấy một hai món mang đi chơi.”
Tiểu Thanh Tiểu Hỏa nghe vậy thì lập tức lao đến.
“Sao ngươi không tới, chẳng nhẽ phòng ngủ của ta là là nơi hung hiểm tuyệt thế gì đó hay sao?” Tô Trạch vẫy tay với kiếm linh.
Kiếm linh nghe vậy, trên khuôn mặt nàng bỗng lộ ra một cảm xúc khác thường.
“Mau lên mau lên, lề mề thế không biết, bà lão đầu thôn cũng chẳng lề mề như ngươi luôn ấy.”
Tô Trạch không chú ý tới sự khác thường của nàng, chỉ vẫy tay rồi lại lùi về bên trong gian phòng.
Kiếm linh cắn răng, lắc mình vào trong phòng ngủ.
Nàng vừa muốn nói chuyện thì bỗng nhiên bị một món đồ hấp dẫn.
“Ơ?”
Huyết quang chớp động, một tảng đá đen nhánh xuất hiện ở trong tay nàng.
Tô Trạch đảo mắt qua nhìn, một loạt tin tức xuất hiện ở trước mắt hắn.
“Nguyên liệu đặc biệt, đá Huyết Sát, có thể thu hồi tu vi ba mươi năm ngàn năm!”
Trong lòng hắn thấy kinh ngạc, biết đây chắc chắn là đồ tốt.
Nhưng mà hệ thống không giải thích, hắn chỉ đành hỏi kiếm linh.
“Đá Huyết Sát này là gì thế?”
“Ngươi biết?” Kiếm linh có phần kinh ngạc, “Trong thứ này có chứa một lượng khí huyết sát khổng lồ, bình thường là được tạo thành từ sau khi ngâm tinh huyết của sinh linh mạnh mẽ, ngươi lấy được vật này ở đâu thế?”
“Ồ, người trong nhà đưa.” Tô Trạch nghe vậy thì mất hứng thú luôn, khoát tay nói, “Nếu như có tác dụng đối với ngươi thì lấy đi.”
Trong mắt kiếm linh lấp lóe ánh sáng, do dự hồi lâu mới nói “Cảm ơn”.
Nể mặt viên đá Huyết Sát này, nàng quyết định tha thứ cho hành động mà lúc trước Tô Trạch đã làm với nàng.
“Thứ mà đá Huyết Sát này chứa chắc là đủ để ta khôi phục tới linh bảo trung giai.”
Tô Trạch có chút kinh ngạc: “Thế à? Vậy ngươi mau hấp thu thứ này đi, mau trí khôi phục nhớ đi còn nhả ra cho ta một trăm tám mươi quyển công pháp cấp A nữa chứ.”
Sắc mặt kiếm linh xị xuống.
Ngươi tưởng công pháp cấp A là rau cải trắng ngoài chợ đó à?
Huyết quang chợt lóe, bóng dáng kiếm linh biến mất, nàng mang theo đá Huyết Sát trở về trong Trảm Tiên kiếm.
Còn thân kiếm của Trảm Tiên kiếm khẽ rung, huyết quang hơi lấp lóe, đã bắt đầu tự mình phục hồi.
Nhưng trong những bảo vật này thì lại không có thứ làm Tiểu Thanh Tiểu Hỏa cảm thấy hứng thú.
Tô Trạch lựa bừa lấy hai lo đan dược chuyên cung cấp cho yêu thú sử dụng, ném cho chúng nó, coi như đậu đường để nhai.
Còn những thứ dư lại kia đương nhiên là thu hồi hết rồi!
“Thu hồi Bồi Nguyên đan cực phẩm, thu được tu vi ba trăm năm!”
“Thu hồi pháp bảo trung giai Hàng Ma Chử, thu được tu vi ba ngàn năm!”
“Thu hồi nội đan yêu thú cấp C sơ giai, thu được tu vi một ngàn tám năm!”
“Thu hồi…”
Một loạt tin tức xuất hiện ở trước mắt Tô Trạch.
Đồng thời tu vi còn thừa cũng bắt đầu tăng lên một cách chóng mặt!
Tu vi còn thừa đang nhanh chóng tăng lên.
Gần như chỉ trong thời gian nháy mắt đã đột phá từ mốc ba mươi ngàn tới mốc năm mươi ngàn!
Thứ mà Chung Sấu Hổ đưa cho Tô Trạch đều là đồ tốt.
Trong đó phần lớn đồ đều là cho tu sĩ Kim Đan cảnh sử dụng, hơn nữa hầu hết đều có chút hiếm quý, ở trên thị trường là thứ có tiền cũng không mua được.
Nhưng với Tô Trạch, thì tất cả mọi thứ đều sẽ bị hệ thống thương thành thu hồi hết.
Đống bảo vật trước mắt nhanh chóng thu nhỏ lại.