Từng món bảo vật biến thành tu vi xuất hiện ở trong giao diện hệ thống.
Tốc độ của Tô Trạch rất nhanh, ước chừng sáu bảy phút sau.
“Tu vi còn thừa: Chín mươi ba nghìn năm trăm năm!”
Lúc này, trước mặt của hắn đã không có vật gì cả.
Hiện giờ nhìn lại thì cũng chỉ có đá Huyết Sát mà hắn cho kiếm linh là đáng giá nhất.
Cấp bậc của kiếm linh tăng lên thì thực lực của hắn cũng sẽ tăng lên theo, thế nên không có gì khác nhau ở đây.
Tô Trạch nhìn số tu vi gần trăm ngàn năm kia thì cảm giác gấp gáp trong lòng cuối cùng cũng giảm được một tí.
“Cũng đến lúc đột phá Kim Đan cảnh rồi…”
Hắn thấp giọng tự nói, liếc nhìn giao diện hệ thống.
. . .
Hôm sau.
“Ngươi truyền cho Thanh Giao tu vi năm trăm năm”
“Phát động năng lực truyền và trả lại”
“Đang lựa chọn bội số trả lại”
“Bội số trả lại của ngươi lần này là ba mươi lần”
“Ngươi thu được tu vi mười lăm ngàn năm”
Tô Trạch cảm thấy âm thanh bên tai trở nên dễ nghe hẳn, tâm trạng tốt hơn rất nhiều.
Bội số trả lại ba mươi lần, đây là con số đã lâu không thấy trên người Tiểu Thanh rồi!
Ngay sau đó hắn lại truyền cho Tiểu Hỏa.
“Bội số trả lại của ngươi lần này là bảy mươi lần!”
“Ngươi thu được tu vi bảy ngàn năm!”
“Hay lắm, trả lại bảy mươi lần! Này nếu như là ở trên người Tiểu Thanh thì đúng là phát tài!” Tô Trạch cảm thán.
Cũng không tệ lắm rồi, thoáng cái đã thu được tu vi hai mươi hai ngàn năm!
Hai lần truyền và trả lại, tu vi còn thừa lên thẳng tới một trăm mười lăm ngàn năm trăm năm!
Số tu vi hơn một trăm mười ngàn!
Số tu vi này đã đủ cho Tô Trạch sử dụng trong một thời gian ngắn rồi.
Hắn vỗ Tiểu Thanh và Tiểu Hỏa, sau khi thu dọn đồ đạc xong thì ra ngoài.
Tính ngày thì chắc hôm nay là ngày tu hành kiếm đạo với lão Tuyết.
Vì vậy.
Sau khi Tô Trạch ra ngoài thì hắn bay thẳng đến nơi đã hẹn sẵn.
Đất của Học viện Chân Long cực kỳ rộng lớn, có thể so với một thành thị cỡ nhỏ.
Hắn đi hồi lâu, cuối cùng cũng tìm được một khu rừng trúc, sau khi xác định không tới sau chỗ thì cất bước đi vào luôn.
Bên ngoài rừng trúc có một trận pháp, ngăn cản hết thảy người từ ngoài tới.
Một miếng ngọc bội bên hông Tô Trạch lóe sáng, lập tức mở ra một con đường.
Chỉ chốc lát sau.
Nơi sâu trong rừng trúc, một bóng người đang tựa vào cây trúc, trong tay cầm chai rượu, thỉnh thoảng uống một hớp nhỏ.
“Tới?”
“Tới.”
“Vậy thì bắt đầu đi, luyện Lăng Vân kiếm pháp lần trước một lần cho ta nhìn xem thử.”
“Được.”
Chỉ trong nháy mắt.
Nơi sâu trong rừng trúc, kiếm khí dâng lên khắp bốn phía!
Một loạt mảnh lá trúc xanh biếc nhẹ nhàng rớt xuống, phủ kín khắp mặt đất.
Ngay sau đó lại bị một loạt kiếm khí đang tung hoành kia cắt thành mảnh nhỏ.
Tô Trạch cầm trường kiếm trong tay, khí thế cả người đột nhiên thay đổi, dồn hết tâm trí vào trong kiếm pháp.
Tuyết Lệ Hàn đứng ở một bên nhìn, ánh mắt toát ra chút tán thưởng, thỉnh thoảng lại gật đầu.
Kiếm khí có lực sát thương kinh người kia chém xuống bên cạnh hắn thì bỗng biến thành từng làn gió nhẹ, thổi bay một sợi tóc trắng trong tóc mai.
Một bộ kiếm pháp múa xong, trên thân trúc to khỏe xung quanh đều tràn đầy vết kiếm.
“Tốt! Tốt!”
Tuyết Lệ Hàn vỗ tay, trầm trồ khen ngợi không ngớt, hắn đi tới.
“Ta đã nói rồi mà, thẳng nhãi ngươi có kiếm tâm trời sinh, thích hợp luyện kiếm nhất! Ngươi xem mới qua có mấy ngày thôi mà ngươi đã tu luyện Lăng Vân kiếm pháp tới loại cảnh giới này rồi!”
Hắn vỗ bả vai Tô Trạch, thấp giọng nói đầy thấm thía:
“Ngày mai là tiết của lão tiểu tử kia, thôi đừng học nữa, tới học cũng lãng phí thời gian thôi, chúng ta cứ tìm một chỗ không người, ta dạy cái hay cho ngươi! Chúng ta vẫn nên đặt trọng tâm vào kiếm đạo!”
Khóe miệng Tô Trạch giật giật, không trả lời vấn đề này.
Tuyết Lệ Hàn không nhiều lời, bỗng nhiên lùi về sau một bước.
“Nào, lôi hết bảnh kĩnh của ngươi ra đi.”
Hắn duỗi tay chộp một cái, trong tay xuất hiện một cành trúc, chỉ vào Tô Trạch ý bảo hắn phát động công kích đi.
Tô Trạch tỏ ra trịnh trọng, cầm Trảm Tiên kiếm trong tay, đủ loại kiếm đạo hiện lên trong đầu.
Sau khi điều chỉnh hô hấp.
Vèo!
Kiếm quang màu máu xuất hiện.
Song.
Ngay sau đó, một tiếng bịch nặng nề vang lên.
Tô Trạch như ăn phải một đòn nghiêm trọng, cả người đều bị đánh bay ngược ra ngoài, hắn lui tận mấy chục bước mới ghìm lại được!
Mạnh, quá mạnh mẽ!
Hắn ngẩng đầu nhìn về phía lão già đang cười mỉm kia, rốt cuộc thì đây là lần đầu tiên hắn được cảm nhận sự mạnh mẽ của cường giả Hợp Đạo một cách chính diện thế này.
Không.
Là biết được sự mạnh mẽ của kiếm đạo tông sư!
Chỉ tiện tay lấy cành trúc nhấn một cái thì kiếm chiêu hắn đã bị phá giải chỉ trong nháy mắt, sau đó lại đánh vào nơi lực lượng yếu kém nhất, trực tiếp đẩy lui hắn!
Đối với kết quả này.
Trong lòng Tô Trạch lại không hề cảm thấy thất bại, ngược lại còn hưng phấn hẳn lên.
Tu luyện lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng cảm nhận được loại cảm giác bị áp bách trong lúc chiến đấu này!
Chỉ có như vậy, thì kiếm đạo của hắn mới tiến bộ nhanh chóng được.
Vì vậy.
Trong lòng hắn thấy hăng hái dần lên hẳn, nhiệt huyết sôi trào, lại xông lên tiếp.
Kiếm quang sáng chói xuất hiện.
Kết quả vẫn vậy, và hắn cũng không thể thay đổi kết quả ấy.
Ầm!
Tô Trạch lại bị đánh lui!
Kiếm quang lại bộc phát!
Ầm!
Tiếng vang nặng nề vang lên liên tiếp.
Lần nào công kích của Tô Trạch đều bị cành trúc phá giải dễ dàng, và bị tìm ra sơ hở sau khi chiếu thức bị phá giải.
Ầm!
Lại là tiếng vang nặng nề nữa.
Trên mặt Tuyết Lệ Hàn nở một nụ cười rạng rỡ, mấy con cá gỗ bên hông lắc lư theo gió, phát ra tiếng vang lanh lảnh, thậm chí còn giơ chai rượu lên uống một hớp.
Lão già này!
Lòng háo thắng của Tô Trạch bị khơi dậy.
Mặc dù không thể nào đánh lui hắn, nhưng cũng không thể để hắn nhẹ nhàng như vậy.
Trước tiên đặt ra một mục tiêu nhỏ đã, đánh nát chai rượu của hắn!?
“Ta không tin không làm được…”
Hắn thấp giọng tự nói, lặng lẽ vận dụng một phần tu vi.
“Tu vi còn thừa -1 năm!”
“Kiếm pháp cấp C Tiệt Thiên Thất Kiếm viên mãn!”
Tô Trạch âm thầm gật đầu, thiên phú kiếm đạo của hắn đúng là không tệ, chỉ mất tu vi một năm là đã đưa kiếm pháp này lên tới viên mãn!
Hắn đã tìm ra được quy luật sơ sơ rồi.