Lĩnh vực nào có thiên phú càng cao, thì tu vi cần để tăng thực lực sẽ lại càng ít!
Ngay sau đó.
Hắn lại thêm thẳng cho Lăng Vân kiếm pháp tu vi mười năm.
Tin tức hệ thống lại xuất hiện lần nữa.
“Kiếm pháp cấp B Lăng Vân kiếm pháp viên mãn!”
Ngay tức khắc, một lượng lớn sự lĩnh ngộ kiếm đạo xuất hiện ở trong đầu hắn, hắn không hề có cảm giác mới lạ gì, cứ như thể đã tu luyện một hồi rất lâu rồi vậy.
Tô Trạch lại cầm chặt Trảm Tiên kiếm, ngay lập tức tâm cảnh đã khác hẳn với lúc trước!
“Phải cho lão Tuyết một niềm vui bất ngờ!”
Chỉ trong nháy mắt.
Sau trong đôi mắt, kim quang dịu nhẹ lặng lẽ hiện lên.
Trong đan điền, linh lực màu vàng kia mênh mông cuồn cuộn sôi trào, một lượng lớn linh lực tràn vào đến tứ chi bách hài.
Vèo!
Một luồng kim quang hiện ra!
Trong nháy mắt, bóng dáng của Tô Trạch đã biến mất, kiếm quang lộng lẫy đến cực điểm sáng rực.
Một kiếm này không có kiếm khí tản ra, tất cả uy năng đều ngưng tụ vào nhau.
Uy lực của Lăng Vân kiếm pháp đã đạt tới viên mãn rất kinh người.
Động tác của Tuyết Lệ Hàn khựng lại, con ngươi có lại, sự khiếp sợ hiện lên trong mắt hắn.
Thằng nhãi này… Ngộ đạo rồi!??
Kiếm tâm trời sinh khủng bố tới vậy sao?
Nếu như nói, kiếm chiêu ban nãy của Tô Trạch ở trong mắt Tuyết Lệ Hàn chỉ là một trẻ nhỏ tập tễnh học bước.
Thì bây giờ lại đột nhiên biến thành một đứa trẻ năm sáu tuổi bước đi nhẹ nhàng.
Tiến bộ cực nhanh, làm người ta tặc lưỡi!
Trông cứ như là bỗng nhiên nâng cao hẳn một khoảng lớn vậy!
Tô Trạch đang ở ngay trước mắt Tuyết Lệ Hàn, hiển nhiên là hắn không thể nào ăn linh đan diệu dược gì rồi.
Như vậy ngoài khả năng ngộ đạo thì cũng chẳng còn cách giải thích nào phù hợp nữa!
Sự tán thưởng trong mắt Tuyết Lệ Hàn lại nhiều hơn.
Hắn chỉ định tôi luyện một chút tâm tính của Tô Trạch, cho hắn biết sự rộng lớn của kiếm đạo, sự tinh diệu của kiếm pháp, đè tâm thái của Tô Trạch xuống chút, để tránh hắn thấy kiêu ngạo tự mãn vì thiên phú của bản thân!
Song.
Bây giờ nhìn lại, hình như chuyện phát triển theo chiều hướng có hơi nằm ngoài dự kiến của hắn rồi.
Tô Trạch trực tiếp cho hắn một niềm vui bất ngờ, trực tiếp ngộ đạo!
Viu!
Tiếng rít chói tai vang lên.
Trảm Tiên kiếm chém ra như phá không, nhanh như tia chớp.
Một kiếm này Tô Trạch đã dùng toàn bộ tu vi kiếm đạo, có thể nói đây là một kích mạnh nhất hiện giờ của hắn!
Đương nhiên, đặc biệt là ở trên phương diện kiếm pháp.
Kiếm quang màu vàng chợt lóe sáng.
Tuyết Lệ Hàn hơi thu lại nụ cười trên khóe miệng, cành trúc trong tay vẫn vung ra nhẹ nhàng.
Ầm!
Một kiếm này, vẫn bị hóa giải một cách dễ dàng!
Kiếm quang nổ tung, biến thành một vàng quang vũ sáng chói bắn ra bốn phía.
Những tia sáng này cũng có uy lực cực lớn, xuyên thủng vô số cây trúc to khỏe.
Mà phần lớn trong số đó đều bắn về phía Tuyết Lệ Hàn.
Tuyết Lệ Hàn cười ha ha, “Đây mới là sát chiêu thật chứ gì? Một kiếm này… Có hơi thú vị rồi đấy!”
Mà đúng lúc này.
Kiếm quang lại xảy ra biến hóa, quỹ đạo của mỗi một đường kiếm quang đều trở nên khó nắm bắt.
Ánh mắt Tuyết Lệ Hàn chợt thay đổi.
Lực lượng như vậy, đã có chút liên quan tới đạo tắc cấp cao rồi!
Hắn giơ cành trúc lên, chợt nhấn, diệt hết từng kiếm quang một.
Một kiếm này đúng là rất tốt, nhưng suy cho cùng thực lực cảnh giới không bằng, muốn tạo ra thương tổn thực chất cho hắn là chuyện hoàn toàn không thể xảy ra.
Tuyết Lệ Hàn hơi nghiêm túc một chút là đã ngăn được kiếm quang bao phủ lấy hắn kia một cách dễ dàng.
Song điều hắn không biết là.
Mục tiêu chân chính của Tô Trạch không phải là bản thân hắn.
Choang!
Một tiếng vỡ lanh lảnh vang lên.
Sắc mặt Tuyết Lệ Hàn chợt đổi, vội vàng cúi đầu, quả nhiên hắn thấy được một chai rượu vỡ tan tành, rượu ngon ở trong sái đầy đất.
“Ôi trời ơi, cái thằng nhãi phá của này!”
Hắn kinh hô một tiếng, mùi rượu nồng nàn chui vào trong mũi hắn làm hắn đau lòng không thôi.
Cho đến liếm xong mấy giọt rượu rớt trên mu bàn tay thì trong lòng hắn mới thấy dễ chịu hơn chút.
Tô Trạch thở ra một ngụm trọc khí, cảm thấy sảng khoái tinh thần ngya tức khắc, tâm trạng sung sướng hơn không ít.
Nhưng Tuyết Lệ Hàn thì lại không giống thế.
Hắn ngửi mùi rượu tràn ngập, trong đầu lại nhớ lại một kiếm ban nãy của Tô Trạch.
Mỗi một động tác, từng biến hóa dù là rất nhỏ cũng đều xuất hiện trong đầu hắn.
Hắn càng nghĩ thì càng là cảm thấy một kinh hãi.
Kiếm tâm trời sinh, kinh khủng tới vậy!
Khi đã bắt đầu đi lên quỹ đạo thì tốc độ tiến bộ quả thực là nhanh tới mức làm người giận sôi!
Nếu như Tô Trạch có thể một lòng theo hắn tu luyện kiếm đạo, e là chẳng mất bao lâu, trên thế giới này sẽ có thêm một kiếm đạo tông sư mới!
Nghĩ đến đây, nỗi đau lòng vì chai rượu vỡ tan tành lập tức biến mất, thay vào đó là nhiệt huyết sôi trào.
Tuyết Lệ Hàn cầm cành trúc, đi tới trước mặt Tô Trạch, trong mắt tràn đầy sự tán thưởng và thưởng thức.
“Ban nãy ngươi ngội đạo hả?”
Tô Trạch sửng sốt, ngay sau đó thì gật đầu.
“Trong đầu là đột nhiên có thêm một vài thứ, cảm giác hiểu biết về kiếm đạo càng sâu sắc hơn.”
Hắn đang lo không biết nên giải thích thế nào đây, không ngờ lão Tuyết lại tự mình tưởng tượng ra cho hắn một lý do.
“Thiên phú này của thằng nhãi nhà ngươi, đúng là làm ta thấy hơi ghen tỵ rồi đấy, nếu năm đó ta mà giống ngươi thì tốt biết bao…”
Tuyết Lệ Hàn không nhịn được bèn cảm thán, ánh mắt lóe lên, bắt đầu nhớ lại hắn năm đó phong lưu khoái hoạt ra sao.
Ừm, người phụ nữ tên Uyển Dung kia có dáng người đẹp thật…
Tô Trạch nhìn Tuyết Lệ Hàn, bỗng nhiên cảm thấy có một loại hơi thở hèn mọn bỉ ổi đâu đây.
Phối hợp thêm chiếc áo hai lớp lỗi thời kia, làm cho lão Tuyết có loại khí chất bệnh hoạn hoặc là khí chất cha già si ngốc được con dâu chăm sóc trong phim hành động.
Đột nhiên.
Đúng lúc này.
Đùng đoàng!
Trời xanh vốn không mây, trời trong vạn dặm lại vang lên một tiếng sấm rền.
Tiếng sấm đùng đoàng, trong nháy mắt đang lan khắp Học viện Chân Long.
Trong rừng trúc, một già một trẻ đồng thời ngẩng đầu, nhìn sang.